Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
【Tớ cũng không biết nữa.】
Tôi lắc đầu.
nhỏ đến là mẹ đơn – à nhầm, mẹ đơn nội tâm – tôi sự không rõ cái gọi là “thích” là giác như thế nào.
bé tới lớn, hoa đào quanh tôi hiếm như gà mọc răng.
Từng có vài nam sinh tỏ ý thích tôi, nhưng sáng gặp lại, chạy còn nhanh thỏ.
Tôi cũng không hiểu nổi trên rốt cuộc mang “bùa đuổi trai” kiểu gì, kỳ quái đến khó tin.
【Chuyện này đơn giản mà, muốn biết Trì Vọng có thích cậu không, thì mai hỏi thẳng là biết ấy mà!】
【Nhưng mà…】
Tôi bắt đầu chùn bước.
Nghĩ đến bộ dạng anh ấy nay giận tím mặt…
Trì Vọng sự còn muốn gặp tôi sao?
Khó lắm.
【 anh ta có đồng ý không là chuyện của anh ta.
Còn cậu có hỏi không, là lựa chọn của cậu.
Cứ hỏi đã rồi tính.
Cùng lắm bị chối, anh ta sống sát nhà cậu, cậu ra đứng chặn cửa nhà ảnh luôn đi, tớ không tin ảnh dám cậu đứng đợi mãi mà không mở cửa!】
Nghe lời bạn , tôi rốt cuộc cũng gom được chút dũng khí.
Mở khung chat với Trì Vọng, do dự cả buổi.
Cuối cùng chỉ dám gõ được đúng một chữ:
【Đang?】
Ai ngờ…Trì Vọng trả lời lập tức.
Tiếc là… còn ngắn cả tin tôi gửi.
Chỉ có một dấu hỏi chấm.
Tôi hít sâu, não hoạt động hết công suất:
【Ngày mai, anh rảnh không? đi ăn một bữa nhé?】
【Lại muốn anh qua nấu, cho em?】
Trì Vọng còn cố tình nhấn mạnh chữ cho.
Tôi xìu xuống thấy rõ.
Đúng là còn giận…
【Không không không, ra ngoài ăn lẩu nhé, em mời!】
Trì Vọng: 【Ăn ở đâu? Quán em tới hả?】
Tôi:
【Ừm. Nhưng nếu anh muốn ăn chỗ khác cũng được, em nghe anh!】
Thời gian trôi qua từng chút một.
Nhưng không thấy Trì Vọng trả lời.
Tôi bắt đầu nghĩ chắc anh đang chối khéo.
lúc ấy, anh gửi tới một tấm ảnh chụp màn hình.
Là xác nhận đặt bàn thành công ở quán lẩu đó, lúc 6 30 tối mai.
Trì Vọng: 【Mai gặp.】
Tôi: 【?】
Ơ?
Vậy là xong rồi á?!
16
đó tôi và Trì Vọng nhau chúc ngủ ngon.
Tôi cũng không thêm gì nhiều với nhỏ bạn , rồi cả hai tắt máy.
Nằm trên giường, tôi không còn bụng dạ nào mà ăn khuya nữa.
Mở mắt nhắm mắt, đều là hình ảnh của Trì Vọng.
Tôi rúc đầu vào trong chăn.
Ánh trăng hắt vào phòng, trải xuống sàn một lớp bạc lấp lánh.
Trong tim tôi, nơi mềm yếu nhất, như có gì đó đang nảy mầm.
hồi hộp, mong chờ.
17
, tôi dậy rất sớm.
đúng là cả đêm trằn trọc không ngủ được, nhưng lạ là thấy tỉnh táo.
Tôi đi mua một bộ đồ mới, còn mạng xem video học trang điểm trend.
Cả quá trình chuẩn bị kỹ càng đến tận chiều tối.
Đến khi đồng hồ điểm 6 , tôi soi gương một lần nữa.
Tôi sự hài lòng, đến mức ánh mắt chính cũng bị thu hút.
Cuối cùng tôi ra nhà.
Nhưng xuống taxi cửa quán lẩu, thì nhận được tin của Trì Vọng:
【Xin , em đang ra ngoài rồi đúng không?
Anh có chút gấp nên chắc sẽ đến trễ nửa tiếng, xin xin ~】
Tôi liếc nhìn đồng hồ, còn 10 phút nữa là 6 30.
Báo… sớm đó nha!
Nhưng chắc là gặp đột xuất .
Dù hơi hụt hẫng một chút, tôi gửi lại một tin 【ok】.
Bảo anh cứ lo chuyện của , tôi không vội.
Thời gian chờ đợi quá dài, tôi quyết định tranh thủ đi dạo quanh trung tâm thương mại gần đó.
Lúc đi ngang một cửa hàng quần áo, một giọng ngọt ngào vang bên tai tôi:
“Em thích cái này lắm luôn á, anh mua cho em đi mà, đi mà~”
Giọng nũng nịu ngọt đến phát ngấy, khiến nghe cũng phải tan chảy.
Tôi không nhịn được, quay đầu nhìn .
Và rồi…qua lớp cửa kính…khi thấy bóng lưng quen thuộc kia…
Đồng tử tôi bỗng chốc co rút lại!
18
đàn ông mặc áo khoác gió đen đứng đó, một tay đút túi quần.
Dù cô mặt có nũng nịu cỡ nào, anh cũng chỉ cúi mắt nhìn cô ấy.
Nhìn thì có vẻ lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại tràn đầy bất lực và cưng chiều…không thể là giả được.
“Chiếc này không hợp.
Đổi cái khác.”
Trì Vọng tiện tay cầm lấy một chiếc áo bên cạnh, giơ mặt cô , liếc nhìn một cái.
“Anh thấy cái này khá hợp với em đấy.”
Cô lập tức xù lông, hai má phồng như con hamster đáng yêu:
“Anh tưởng em là học sinh tiểu học hả?!
Em đủ tuổi rồi đó nha! Không muốn cái này đâu, trông trẻ con muốn xỉu luôn!”
Trì Vọng nhướn mày, đánh giá cô một lượt:
“Vậy à, mét rưỡi?”
Cô nàng nghiến răng, siết chặt nắm tay:
“Anh… anh!
Đồ cổ hủ!”
Trì Vọng: “?”
Tôi đứng trốn tường, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng ấy.
Ngực nghẹn lại, đến thở cũng thấy đau.
Cô đó là ai?
Cô ta và Trì Vọng… quan hệ nhìn thiết như thế…
Hàng loạt nghi vấn quay cuồng trong đầu tôi.
Tôi bất chợt nhớ đến lời Trì Vọng ban nãy: “có gấp đột xuất”.
Thì ra là đi mua sắm với cô này sao?
19
Tôi nhìn bóng hai họ bước ra cửa hàng.
Trì Vọng sải chân dài, đi .
Cô lạch bạch , không ngừng.
Anh đành phải chậm lại đợi cô ấy.
Cơn chua xót len lỏi khắp lòng tôi.
Tôi cúi đầu, rút điện ra cho Trì Vọng:
【Anh cứ lo của nhé.
Chuyện ăn uống, khác.】
Gửi xong, tôi lập tức bật chế độ “Không làm phiền”.
“Tách…”
Giọt nước mắt chảy khóe mắt, rơi xuống màn hình điện , lại một vệt loang nhỏ.
Và rồi như chuỗi hạt đứt chỉ, nước mắt từng giọt, từng giọt lặng lẽ lăn dài.
20
【Sao rồi sao rồi?! cậu với Trì Vọng là gì rồi?!】
xe taxi, tôi đã nhận được tin dồn dập của cô bạn .
Chỉ nhìn qua màn hình, tôi cũng tưởng tượng ra được ánh mắt cô ấy đang sáng rực vì hóng hớt.
Tôi chỉ khẽ cười chua chát:
【Không có gì hết.】
Lúc này, đầu óc tôi tỉnh táo rất nhiều.
Nghĩ lại chuyện “Trì Vọng thích tôi” , nghe mà buồn cười đến khó tin.
Bao nhiêu năm quen nhau, quan hệ giữa chúng tôi lúc nào cũng bình thường.
Chỉ là bạn bè, vậy thôi.
Có lẽ cái “vượt ranh giới” duy nhất, chính là nụ hôn hiểu lầm tối qua…
lúc ấy, điện rung liên tục.
Là tin Trì Vọng.
【Sao thế?
Có chuyện gì à?
Xin xin , anh làm em đợi lâu quá đúng không?
Bên anh sắp xong rồi.
…
Em thấy không khỏe à? Sốt chưa sao?】
Lòng tôi rối tung , chỉ một câu:
【Ừm, nên khác đi.】
đó, tôi tắt thông báo của cuộc trò chuyện.
Nhưng chưa đầy vài giây, Trì Vọng đã gọi tới.
Tôi vờ như không thấy, tựa đầu vào ghế xe, nhắm mắt lại.
Mặc kệ điện đổ chuông đến khi tự ngắt.
xúc trong tim tôi mới chớm nở…có lẽ…đã vội lụi tàn rồi.
21
Về đến nhà, tôi mệt rã rời cả .
Lớp trang điểm tỉ mỉ mất ba tiếng hoàn thiện, tôi gỡ sạch hết.
Bộ đồ phối cẩn thận cũng được cởi ra, thay bằng đồ ngủ thoải mái.
giác như vứt bỏ hết gánh nặng .
Tự nhiên, nhẹ nhõm hẳn.
Nhưng trong lòng cứ có một thứ xúc không tên, tắc nghẹn ở đó, không thoát ra được.
Tôi dứt khoát vào phòng tắm ngâm trong nước nóng, muốn trôi đi những xúc tiêu cực này.
Trong lúc ngâm bồn, tôi dùng điện đặt một đơn đồ ăn ngoài.
Dù sao cả ngày nay tôi cũng chưa ăn được gì đàng hoàng, sự đói rồi.
Thời gian cũng khớp một cách hoàn hảo.
bước ra phòng tắm, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.