Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
22
“Đến đây đến đây~”
Tôi bước nhanh về phía cửa chính.
nướng của tôi! Trà trái cây của tôi! kem dâu nhỏ xinh của tôi!
Tôi! ! Đây!
Nhưng mở cửa ra, gương mặt Trì Vọng đập thẳng vào mắt.
Và trong tay anh…
Là hộp nướng, ly trà, cùng chiếc kem dâu của tôi.
dưới lầu vang lên tiếng xe máy của shipper đang rời đi.
Trì Vọng nhìn tôi, giơ tay lên, mỉm cười:
“Hi.”
Mọi nụ cười của tôi đông cứng ngay nơi khóe môi.
“Rầm!”
Tôi lập tức đóng sập cửa lại, thẳng tay tiễn anh ra ngoài!
Trì Vọng: “???”
23
“Em có thể mở cửa rồi nói chuyện không? Đứng ngoài này lạnh đấy.”
Trì Vọng gõ cửa.
Nhưng tôi càng đến cảnh anh cười đùa với cô kia, lại càng bực không chịu nổi.
“Không mở. Em còn chưa hết ốm, lỡ lây anh thì ?”
Trì Vọng cười: “Anh không sợ, sức khỏe anh tốt lắm. Mà tối qua hôn bao nhiêu lần rồi, giờ anh vẫn khoẻ re đây thôi?”
Anh thốt ra câu đó một cực kỳ thản nhiên, mặt tôi đỏ bừng trong tích tắc!
“Anh…anh im miệng ngay! Em nói rồi, qua chỉ là lầm! Anh đừng nhắc lại nữa không?!”
Trì Vọng: “Thế thì mở cửa đi.”
Tôi: “Không!”
Trì Vọng: “Mở.”
Tôi: “Không là không!”
Trì Vọng: “Nhưng… nướng của em, trà của em, cả kem dâu bé xíu em mê đều đang ở tay anh đấy nha~”
Tôi: “!!!”
Chết tiệt, tôi quên mất vụ đó!
Đúng lúc đó, bụng phản chủ của tôi lại réo lên gừ gừ.
Tôi bực bội: “Anh xuống rồi đi đi!”
Trì Vọng cười, kiểu cười người ta muốn đấm ấy:
“Anh không ~
Mà em có đặt thêm một phần nữa cũng vô ích.
nay anh bám trước cửa nhà em không đi đâu hết.
Một là mở cửa, hai là nhịn đói nguyên đêm.”
Tôi sắp điên rồi!
Làm có người mặt dày đến mức này chứ!
Cuối cùng, không còn nào khác, tôi bực tức, không cam lòng… lết ra mở cửa.
24
“ thế? Ai lại chọc giận em rồi mà mặt mày khó chịu vậy?”
Trì Vọng vào cửa, đặt ăn xuống liền tiến lại tôi.
Anh giơ tay, nhéo nhẹ hai bên má tôi.
Rồi lại dùng ngón tay nâng nhẹ khóe môi tôi lên.
“Cười một đi mà~”
Bình thường, anh vẫn hay làm mấy trò này chọc tôi vui.
Nhưng nay, chỉ cần đến cảnh anh cũng làm như vậy với những cô khác…
Tôi lập tức không còn thấy buồn cười chút nào, ngược lại còn thấy khó chịu khôn tả.
“Tránh ra! Ai anh động vào tôi?”
“Chát!”
Tôi thẳng tay hất tay anh ra.
Không hề nhẹ.
Mu bàn tay trắng của anh lập tức ửng đỏ.
Tôi hơi khựng lại, nhưng cảm giác áy náy cũng chỉ thoáng qua một giây.
Thế mà Trì Vọng chẳng hề bận tâm, ánh mắt anh còn cong lên, cười càng tươi.
“Tsk.
Nhìn vậy thì người em nổi giận chắc là anh rồi.”
25
Anh quay người đi.
Bên cạnh ba túi ăn tôi đặt, còn có thêm một túi nhà hàng lẩu.
“Đổi giờ đột xuất em phải chờ, đúng là anh sai.
Anh đã mang ở quán về em rồi, toàn những em thích: ba chỉ bò, lòng bò, các loại viên.
Cả cá chiên, sữa chiên mới ra lò nữa, em ăn đi không nguội là hết ngon.
Tối qua em còn bảo muốn ăn thịt kho tàu với gà xào ớt đúng không? Anh cũng mua nguyên liệu rồi, đợi xíu anh vào bếp nấu liền.
Đừng giận nữa mà~”
Anh chớp mắt với tôi, giọng nói nhẹ nhàng, như đang dỗ dành.
Nhưng sống mũi tôi bỗng cay xè, trong lòng càng nghẹn ngào hơn.
“Nếu anh đi hò thì cứ việc hò trọn vẹn. Em nói dời khác rồi, còn tìm em làm ?!”
Anh đối xử tốt thế này… tôi thật sự sẽ lầm mất.
Trì Vọng khựng lại.
“ hò?”
Rồi anh chỉ tay vào , ngơ ngác:
“Anh?
hò với ai cơ?”
nước này mà còn định giấu?
“Ban nãy, ở trung tâm thương mại, anh với cô đó. Anh tưởng em không nhìn thấy à?!”
Tôi bắt đầu nghi ngờ anh có vấn đề thật rồi!
Lẽ nào…
Anh là kiểu “máy lạnh trung ương” chính hiệu?
Playboy siêu cấp đại diện?!
đến đó, tôi lùi ngay vài bước, kéo giãn khoảng :
“Lùi! Lùi!
Tránh ra tra nam!”
Trì Vọng ngớ người đúng một giây, rồi cười ra:
“Hóa ra là Mễ Mễ của anh đang ghen~”
26
“Không có!”
Tôi ngượng bực.
“Anh đi hò với ai là quyền của anh! Em ghen chứ?! Ghen nổi mà ghen?!”
Anh bất ngờ chọc ngón tay lên trán tôi, giọng dịu dàng:
“Em tưởng anh không thấy mắt em đỏ hoe như thỏ à?”
“Vậy thì đừng có lượn lờ trước mặt em!”
Tôi quay đi, không thèm nhìn anh nữa.
Thế mà anh lại vòng tay kéo mặt tôi quay lại, ép tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh.
“Người em nói, là cô ấy đúng không?”
Anh giơ điện thoại ra, mở album ảnh, đúng là cô đó.
Tôi bĩu môi: “Còn hỏi?”
“Em thử lướt tiếp xem.”
Tôi không lắm, nhưng vẫn làm theo vì tò mò.
Kế tiếp là một bức ảnh chụp gia đình.
Và cô kia… cũng ở trong ảnh.
Cuối cùng, Trì Vọng lên tiếng giải thích:
“Cô bé đó là cậu anh, tên là Trì Hạ, năm nay mới năm đại .
đây rảnh, nên đi du lịch mấy thành phố quanh trường, qua Bắc Kinh.
Tối qua ăn cơm ở nhà anh, mẹ anh còn đưa thêm tiền tiêu.
nay bé phải bắt chuyến tàu về, mẹ anh dặn anh định phải dắt nó đi mua quà.
nhóc đó chẳng thèm cả, chỉ đòi mua một bộ mới, mà quyết đòi ‘phong trưởng thành’.
Mà người thì nhỏ xíu, mặt lại baby, ăn mặc trưởng thành lên nhìn cứ như cosplay vậy.”
“Chỉ vì ở trường, nó thích một nam sinh.
Lần đó đi xe buýt, vô tình đứng crush, mà bị anh ấy tưởng là sinh tiểu bị chen lấn, liền bế bổng lên hỏi ‘Đứa bé nhà ai thế này?’
Về đến nhà, nó khóc ba tiếng liền, bảo phải thay đổi phong , crush phải nhìn bằng mắt khác, không thể bị xem là trẻ nữa.”
“Anh tưởng đi một buổi là xong, ai ngờ nó kén chọn kinh khủng, 7 giờ vẫn chưa chọn bộ nào.”
Nói đây, Trì Vọng thở dài như thể bị vắt kiệt sinh lực.
Tôi chớp mắt mấy , tiêu hóa từng câu từng chữ.
Vậy là…
lầm?
Cảm giác nhẹ nhõm lặng lẽ lướt qua tim tôi, kéo theo một chút vui mừng lén lút.
Ngay khoảnh khắc đó, ngón tay thon dài của anh nâng cằm tôi lên, buộc tôi nhìn anh.
Trì Vọng nheo mắt, khóe môi cong cong với nụ cười gian tà:
“Vậy thì…
Có phải em cũng thích anh không?
Không thì lại tức giận đến thế?”
27
Tim tôi khẽ run lên.
Cảm giác như bí mật sâu kín trong lòng bỗng bị lật tẩy, tôi bất giác hoảng hốt.
Nhưng trong lúc luống cuống, tôi vẫn bắt khóa quan trọng.
“Khoan đã…
Anh nói cũng?
Ý là ?”
Trì Vọng khẽ nhếch môi, nhìn tôi chăm chú, từng chữ ra rõ ràng:
“Vì anh thích em.
lâu rồi.”
28
Đồng tử tôi khẽ rung.
Trái tim bắt đầu đập nhanh hơn.
Mà giọng nói của Trì Vọng vẫn tiếp tục vang lên bên tai, từng câu từng chữ như tiếng gõ lên ngực trái tôi.
“Chuyện lầm tối qua… em anh là kiểu người tùy tiện vậy ?”
“Và cả thịt kho tàu với gà xào ớt, tại lại là tủ của anh, em có từng … là vì nhỏ em đã thích ăn những đó?”
Anh biết tôi là một đứa mê ăn đúng nghĩa.
Thế nên anh đã âm thầm nấu ăn, lặp đi lặp lại công thức ấy hàng trăm lần.
biến những tôi thích… thành sở trường của chính anh.
Từng chi tiết trong suốt thời gian ở cạnh nhau, tôi dần dần ghép lại…
Đến lúc này, tôi mới nhận ra một điều đó vô cùng rõ ràng.
Trì Vọng nhìn tôi, cười.
Chỉ là nụ cười ấy, xen lẫn chút bất lực:
“Giang Mễ Mễ.
Em đúng là một khúc gỗ.”
29
Hè năm , anh từng định mượn trò chơi escape room tỏ tình.
Lúc đến đoạn tối om, Trì Vọng đứng phía sau tôi, tay cầm bó hoa hồng đã chuẩn bị sẵn, quỳ một chân xuống.
Chỉ cần tôi quay lại, là có thể nghe lời anh nói.
Ai ngờ đúng lúc đó, một NPC đóng vai ma quỷ đâu nhào ra!
Tôi giật quay đầu, trực tiếp chế độ nhảy vượt vật.
Một cú nhảy ngựa kinh điển qua đầu Trì Vọng, rồi chạy mất dép luôn.
Anh cao tận mét tám lăm mà vẫn đuổi không kịp tôi.
Theo lời anh kể, suốt bốn năm nay anh cố gắng tỏ tình không dưới chục lần.
Nhưng lần nào cũng… thất bại ê chề.
Anh từng do chọn sai .
Nên đúc kết ra một đạo lý:
Muốn nắm trái tim Giang Mễ Mễ, phải chinh phục dạ dày cô ấy trước.
Bảo , dạo đây tôi còn từng thắc mắc tay nghề bếp núc của anh đột nhiên lên hẳn vài level.
Thì ra là vì chuyện này!
Nhưng nói đây, nụ cười trên môi Trì Vọng lại có chút cay đắng.
“Mỗi anh nấu em… đều là lời tỏ tình bằng tình cảm chân thành của anh.
Vậy mà em lại luôn xem anh như một đầu bếp riêng.”
Tôi cứng họng.
Hình như… đúng là vậy thật.
“Xin lỗi nha… ha ha…”
Tôi cười khan, định xoa dịu sự lúng túng.
Nhưng Trì Vọng lại chẳng dễ bỏ qua như thế.
“Em nghiêm túc đấy à?”
“Vậy anh muốn ?”
Anh chỉ chỉ vào môi , giọng chậm rãi:
“Mễ Mễ thông minh như vậy… không tự đoán đi?”
Tôi đỏ mặt.
Do dự vài giây – rồi nhón chân, hôn anh.
Không khí như bị đốt cháy trong khoảnh khắc ấy.
Đêm đó, tôi không ngủ nổi.
(Toàn văn hoàn)