Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

Sau khi biết tôi sẽ đưa bạn trai về nhà dịp Tết, chị dâu tức đến mức lật bàn, chỉ thẳng vào mặt tôi mà mắng:

“Du Nhân! Hồi đó chính mồm mày bảo không yêu đương, không kết hôn nên tao mới sinh con đấy! Giờ con tao đang lúc cần tiền, mày định không lo cho nó nữa à? Nhà mày định lừa cưới hả!?

Tao muốn giới thiệu em trai tao cho mày, mày chê bai không chịu. Giờ thì sao? Lại tự hạ mình, vội vàng muốn dắt đàn ông về nhà!”

Tôi nhìn chị dâu như phát điên, chỉ vào đống bừa bộn dưới đất nói:

“Hoặc là chị xin lỗi tôi, hoặc là tôi đè đầu chị xuống bắt ăn hết đống này.”

——————

“Xí! Xin lỗi mày á? Mày là cái thá gì mà tao phải xin lỗi? Con tao là người thừa kế nhà họ Du, mày dựa vào đâu mà bắt tao xin lỗi!”

Nghe đến chữ “người thừa kế,” đầu tôi muốn nổ tung.

Nói thật lòng, gia sản nhà tôi chẳng đến mức phải bàn chuyện thừa kế gì cả.

Bố tôi mê nghiên cứu khoa học, mấy năm trước đã theo đơn vị công tác đến Nam Cực rồi, chẳng quan tâm gì đến chuyện trong nhà.

Mẹ tôi không thích đi làm, chỉ thích uống trà chiều và đi làm đẹp, tiền sinh hoạt hàng tháng đều do tôi chu cấp.

Anh trai tôi thì khỏi nói, tiền anh ấy kiếm được còn không đủ nuôi cái xe của mình.

Tiền trong nhà đều do tôi kiếm ra.

Tôi cũng chưa bao giờ mong gia đình phải cảm ơn hay gì cả.

Chỉ không ngờ mình lại nuôi ra một con sói mắt trắng như thế.

Chị dâu không phải không biết hoàn cảnh nhà tôi, cái “người thừa kế” mà chị ta nói đến, chắc là đã sớm tính toán tôi không kết hôn sinh con để rồi lấy tiền của tôi.

Nhìn đống đồ ăn vương vãi trên đất, tôi bắt đầu suy nghĩ.

Sao lại để chị ta lấn tới mức này rồi?

—————–

Một tiếng trước.

Hôm nay hiếm khi tan làm sớm, tôi nghĩ sẽ về nhà ăn cơm với mẹ.

Vừa bước vào cửa, chị dâu đã mặt nặng mày nhẹ.

Chỉ trích tôi lần trước từ chối xem mắt với em họ bên nhà chị ấy, nói tôi coi thường gia đình họ.

Rồi yêu cầu lần sau tôi phải mời em họ chị ta đi ăn nhà hàng Michelin để bù đắp.

Tôi không thèm để ý.

Đến bàn ăn, tôi liền thông báo mình đang yêu, và nhân dịp Tết này sẽ đưa bạn trai về ra mắt.

Không ngờ chị dâu tức đến mức đập cả đũa xuống bàn.

Hỏi tôi dựa vào đâu mà yêu đương lại không báo với chị ta.

Nếu hồi đó chị ta không nghĩ tôi không yêu đương mà giúp chị ta nuôi con, thì làm sao chị ta sinh con sớm như vậy được. Chỉ với mấy đồng lương ba cọc ba đồng của anh trai tôi thì nuôi nổi con à?

Tôi nghe mà ngớ người, phản bác lại:

“Vậy đứa trẻ này là sinh cho tôi à?”

[ – .]

Chị dâu cũng sững lại, phản ứng còn dữ dội hơn.

Chị ta lập tức lật bàn ăn.

Đồ ăn nóng hổi đổ tung tóe dưới đất.

—————-

Tôi nghĩ lại.

Đây là lỗi của tôi.

Tôi nhận ra việc chỉ biết cho đi sẽ chỉ khiến chị dâu nghĩ tôi là con ngốc.

Thế là tôi đứng phắt dậy, túm tóc chị dâu định ấn đầu chị ta xuống đất:

“Ai dạy chị lãng phí thức ăn thế hả? Một chút đạo đức truyền thống Trung Hoa cũng không có, xin lỗi tôi hay là ăn hết đống này, chọn đi.

Tôi có yêu hay không, yêu ai, liên quan gì đến chị? Tôi đối xử tốt với chị quá nên chị tưởng chị là mẹ tôi à?”

Mẹ tôi cũng sững sờ, phản ứng lại thì bắt đầu khóc:

“Du Nhân, con làm cái gì vậy hả!

Buông chị dâu con ra ngay! Thật là hỗn láo!”

Tôi cười. Trước đây tôi không thấy mẹ thiên vị, giờ thì thấy rõ rồi.

Người bị xúc phạm là tôi, người bị chửi vào mặt là tôi, mà sao lại thành tôi hỗn láo?

Tôi lắc đầu:

“Tôi muốn chị ta xin lỗi.”

Tôi tập thể dục thường xuyên, sức khỏe rất tốt.

Chị dâu không thể vùng ra được, chỉ có thể tức tối chửi:

“Tao xin lỗi mày cái con khỉ! Mày mơ đi! Nhà mày cưới vợ chỉ biết nói suông thôi à? Anh mày không kiếm được tiền, mày có tiền không phải nên nuôi con cho anh mày à!

Mày liệu hồn mà tao ly hôn với anh mày, cho chúng mày khỏi gặp được con nữa!”

Tôi lại cười. Trước giờ tôi không nghĩ chị dâu đầu óc bất bình thường thế.

Con của anh chị, tôi thích thì thích thật.

Nhưng dùng chuyện không cho tôi gặp cháu để uy h.i.ế.p tôi, còn thua kém việc đ.â.m thủng lốp xe của tôi để đe dọa.

“Chị có bản lĩnh thì ly hôn đi, chị không ly hôn tôi còn coi thường chị đấy.

Chị nghĩ dùng cái này dọa được tôi à, cũng giỏi tưởng tượng thật.”

Mẹ tôi phát điên rồi.

Tôi quên mất cái này không uy h.i.ế.p được tôi, nhưng lại uy h.i.ế.p được mẹ tôi.

Mẹ tôi vội đứng dậy kéo tôi:

“Con mau buông chị dâu ra đi! Con xin lỗi chị dâu đi!

Con không phải có cái nhà gần trường học không ở sao? Chuyển nhượng cái nhà đó cho chị dâu con, coi như bồi thường xin lỗi. Dù sao cũng để cho cháu con dùng, con làm cô thì cũng nên thể hiện chứ.”

Tôi lại cười lần nữa, thì ra là chờ tôi ở đây.

Tùy chỉnh
Danh sách chương