Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

“Mẹ, mẹ nhầm rồi đấy? Cái nhà đó con mua hoàn toàn bằng tiền của con, không lấy một xu nào của nhà mình.”

Trước giờ tôi chưa từng làm mất mặt mẹ trước chị dâu.

Tôi luôn nghĩ rằng trước mặt con dâu, tôi phải giữ thể diện cho mẹ.

Có như vậy, con dâu mới tôn trọng mẹ.

Mẹ tôi nghe vậy không vui:

“Cái gì mà của con với của mẹ, con với mẹ mà còn phân biệt à?”

Tôi không nhịn được hít một hơi thật sâu:

“Vậy là mẹ mở miệng là đòi con cái nhà mấy trăm vạn sao?

Nếu có chuyện tốt thế, mẹ cũng chia sẻ cho con với nhé?”

Mẹ tôi vừa dỗ dành chị dâu, vừa nhìn tôi với ánh mắt không tán thành:

“Đó là cháu con đấy, con làm cô không nên nghĩ cho cháu à?”

Lại là câu “làm cô thì nên…”.

Mỗi lần nghe câu này, tôi biết mình lại phải móc tiền ra.

Trước đây tôi không tính toán, tôi hiểu anh trai kiếm ít tiền, có thể giúp đỡ thì giúp.

Mua nhà tôi góp tiền, xe tôi thậm chí mua luôn.

Anh tôi biết ơn, chị dâu đối xử với tôi cũng dịu dàng.

Cho đi tôi không tính toán, dù sao cũng là người trong nhà.

Nhưng giờ đã xé toạc mặt nạ rồi.

Còn mong tôi làm cái máy rút tiền nữa sao?

Tôi cười:

“Mẹ, mẹ không rõ tại sao chị dâu cãi nhau với con à?

Con có bạn trai rồi, sau này còn có con riêng của con, tiền của con tại sao phải nuôi con người khác chứ!?”

Chị dâu tức đến mức hét lên:

“Con người khác cái gì! Đó là con ruột của anh mày!

Mày định quỵt hả?!”

Tôi hơi nghi hoặc:

“Chị bị điên à, tôi quỵt cái gì chứ?!”

Mẹ tôi không chịu nổi nữa:

“Con đúng là đứa con vô tâm, con quên rồi à Tết năm ngoái, Dương Dương cầu nguyện cô kiếm được nhiều tiền để nuôi nó, con còn cười đồng ý nữa mà?”

Tôi nghẹn lời.

Nhớ lại bữa cơm tất niên năm ngoái, Dương Dương quấn lấy tôi đòi lì xì.

Tôi cho một cái chưa đủ, nó lại đòi cái thứ hai.

Đúng 12 giờ nó cầu nguyện.

“Con mong cô kiếm thật nhiều tiền! Rồi tiền đó đều để Dương Dương tiêu!”

Lúc đó tôi nghe thấy hơi khó chịu, nhưng dù sao cũng là Tết, không khí vui vẻ.

Tôi cũng không thể thật sự tính toán với một đứa trẻ mẫu giáo.

Chỉ cười và nói “Được”.

Không ngờ một câu nói vu vơ với trẻ con.

Mà mấy người lớn trong nhà lại coi là thật.

Tôi đứng dậy rời đi.

Quay lại nhìn mẹ tôi, rồi nhìn chị dâu vẫn đang khóc lóc.

[ – .]

Để lại một câu:

“Cứ tiếp tục mơ đi nhé.”

Vậy là tôi và mẹ bắt đầu chiến tranh lạnh.

Một tuần sau, anh trai mang đồ ăn mẹ nấu đến chỗ làm của tôi.

Anh trai áy náy nói:

“Anh nghe mẹ nói rồi, cái nhà đó bọn anh không cần đâu. Anh có tay có chân, sao lại đi tranh nhà của em chứ?

Mẹ chỉ là quá thương Duệ Duệ thôi, em cũng biết đấy, giờ quy định đi học nhiều lắm, phải có nhà đúng khu vực mới vào được tiểu học trọng điểm.

Nhưng không sao đâu, Duệ Duệ học trường nào cũng được, không nhất thiết phải trường tốt. Học trường thường, sau này không có việc học thì đi làm công cũng chẳng sao, ai bảo bố nó vô dụng chứ?”

Tôi nhìn hộp cơm giữ nhiệt trước mặt.

Càng nghe càng thấy nực cười.

Sao trước giờ tôi không nhận ra anh trai mình nói chuyện khéo thế nhỉ?

Đầu tiên là khẳng định không định lợi dụng tôi, sau đó miêu tả nếu đứa trẻ không vào được trường tốt thì sau này sẽ khổ sở thế nào.

Tôi đẩy hộp cơm lại:

“Suất cơm này đắt quá, em không dám ăn.”

Nếu không phải lần này chị dâu phản ứng gay gắt như vậy.

Chắc tôi vẫn bịt mắt tự biến mình thành cái máy rút tiền cho gia đình.

Anh trai giả vờ không hiểu, mở hộp cơm ra:

“Em còn giận mẹ chuyện hôm trước à? Mẹ thương em nhất mà, em cũng biết rồi đấy. Thôi ăn khi còn nóng đi.”

Trong hộp toàn là những món tôi thích ăn.

Nếu không phải mẹ tôi lần này thẳng thừng đòi tiền, có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ nhận ra mẹ thiên vị.

Tôi cũng giả vờ ngốc:

“Anh, em biết anh không nhòm ngó nhà của em, em không lo chuyện đó. Với cả cái nhà đó thực ra em đã có người mua rồi, thứ Bảy này em đi làm thủ tục sang tên.”

Mặt anh trai hơi biến sắc, chỉ nói:

“Nhà của em thì em tự lo.”

Đến thứ Bảy.

Sáng sớm tôi đã bị tiếng đập cửa ầm ầm làm tỉnh giấc.

“Du Nhân, mở cửa ra!”

Tôi bật dậy, mở mắt trừng trừng.

Đúng như tôi nghĩ.

Tôi mặc đồ rồi mở cửa, thấy mẹ và chị dâu kéo theo Duệ Duệ đứng trước cửa.

Anh trai trông có vẻ ngượng ngùng:

“Anh lỡ miệng nói ra, họ cứ đòi tới đây.”

Chị dâu kéo tay Duệ Duệ:

“Con còn muốn đi học không? Con xin cô đi! Không thì cô bán nhà mất rồi!

Cô chỉ có mình con là cháu, sau này con thành đạt phải hiếu thảo với cô nghe chưa?”

Duệ Duệ được mẹ tôi và chị dâu chiều hư.

Thấy tôi mở cửa là lao thẳng vào nhà, ngồi lên ghế sofa trong phòng khách và bắt đầu chơi máy chơi game của tôi.

Mẹ tôi theo sát phía sau:

“Ôi trời ơi, cục cưng của mẹ, cẩn thận kẻo ngã đấy.”

Rồi quay lại nhìn tôi.

“Du Nhân, con trông cháu chút đi chứ.”

Mẹ tôi lúc nào cũng lờ đi những mâu thuẫn giữa chúng tôi.

Nhưng lần này tôi không muốn như vậy nữa.

Tôi vào phòng lấy chìa khóa xe:

“Con phải ra ngoài, mọi người về đi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương