Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/40UTa763ra
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mọi thứ giằng co tới cuối cùng.
Bố tôi không đành lòng, chủ động lấy tiền tiết kiệm trong nhà để bồi thường cho phía Thẩm Chu.
Mẹ tôi chẳng thấy mình sai, còn điên cuồng đấm vào ngực bố:
“Ông điên rồi à? Miêu Miêu chết rồi mà ông còn mang hết tiền đền cho nhà họ Thẩm! Không còn tiền nữa, sau này tôi sống kiểu gì?!”
Bố tôi kìm nén cơn giận, đẩy bà ra:
“Chính bà châm lửa! Nếu không phải bà muốn thử lòng Hứa Phan, Miêu Miêu có chết không? Thẩm Chu có bị bỏng không? Chính bà là người giết chết Miêu Miêu, vậy mà còn không biết hối lỗi?!”
Mẹ tôi gào khóc như hóa dại. Khóc đến cuối cùng, mắt đỏ ngầu nhìn bố, lạnh lùng rít lên:
“Hứa Phan là đồ vong ân phụ nghĩa! Tôi biết nó đỗ Thanh Hoa, nên chỉ muốn thử xem nó có còn để ý đến tôi hay không. Tôi sai ở chỗ nào?!”
Bố tôi lắc đầu thất vọng:”Ly hôn đi!”
Mẹ tôi sững sờ. Rồi đột nhiên lao tới ôm lấy bố, vừa giằng vừa đánh:”Ông muốn ly hôn?! Dựa vào cái gì mà ông đòi ly hôn với tôi?!”
“Dựa vào việc tôi tin bà như vậy, mà không ngờ bà lại độc ác đến mức ấy!”
Tôi đã tìm đúng thời cơ để kể cho bố nghe cuộc nói chuyện giữa mẹ và Hứa Miêu mà tôi vô tình nghe được hôm đó.
Bố tôi nghe xong, nhẹ nhàng xoa đầu tôi: “Phan Phan, con vất vả rồi.”
Tôi không kìm được, nước mắt chảy dài.
Người đàn ông trước mắt tôi—suốt mười tám năm qua chưa từng ở bên tôi đủ lâu, chỉ biết cắm đầu đi làm rồi đưa tiền cho mẹ.
Cũng vì vậy, ông luôn cảm thấy có lỗi với vợ và hai chị em tôi.
Kiếp trước tôi chết cháy, mẹ tôi đem tro cốt tôi rải luôn xuống rãnh nước bẩn.
Đến khi Hứa Miêu nhập học, bà mới báo tin cho bố tôi—nhưng lại nói dối rằng người chết là… Hứa Miêu.
Bố tôi vội vàng quay về. Nhưng khi đến thăm “Hứa Phan” ở trường, ông chỉ nhìn một cái là nhận ra—đó là Hứa Miêu.
Ông nổi trận lôi đình, cãi nhau với mẹ.
Mẹ tôi ngang nhiên: “Đại học tốt như vậy chẳng lẽ lại bỏ đi? Dù sao hai đứa nó giống hệt nhau, để Miêu Miêu giả làm Phan Phan sống tiếp thì có sao đâu?”
Bố đau lòng đến đỏ hoe cả mắt:”Chuyện đó tôi còn có thể nhắm mắt cho qua.
Nhưng còn Thẩm Chu thì sao? Bạn trai của Phan Phan, sao lại thành người yêu của Miêu Miêu?
Và bà vì sao lại đem tro con rải xuống cống, không thèm cho nó nổi một tấm bia mộ?”
Tôi nhìn bố, người đang vì tôi mà lý luận đến cùng, không khỏi thầm nghĩ:
Chắc cái tính trầm lặng của tôi là di truyền từ ông. Dù quanh năm xa nhà, nhưng ông vẫn một cái liếc mắt là nhìn thấu mọi giả dối.
Ông yêu tôi. Chỉ là… ông không giỏi thể hiện mà thôi.
Hồi đó, mẹ bị bố chất vấn đến nghẹn họng, không phản bác nổi.
Về sau, sợ bố sớm muộn cũng phát hiện toàn bộ sự thật, bà chủ động đề nghị ly hôn.
Dựa vào cái cớ “nuôi con vất vả bao nhiêu năm”, bà bắt bố tôi rời khỏi nhà tay trắng.
Bố tôi không nói gì. Ông lặng lẽ đến cái rãnh nước mẹ từng rải tro tôi, xúc lên từng vốc bùn nhớp nháp, mang theo khi ra khơi.
Trên biển, ông đã thả những vốc bùn đó xuống mặt nước… coi như thay tôi… về với tự do.
“Con gái à, hãy ra đi sạch sẽ, trong lòng biển cả an nghỉ bình yên. Bố sẽ luôn ở bên con.”
10
Mẹ tôi không chịu ký đơn ly hôn, nên bố tôi quyết định kiện ra tòa.
Trong phiên tòa, khi thấy bố tôi đã quyết tâm dứt áo ra đi, mẹ quay sang nói với thẩm phán:
“Tôi yêu cầu được giành quyền nuôi Hứa Phan.”
Thẩm phán đỡ trán: “Thưa bà, con gái bà đã đủ mười tám tuổi, vấn đề quyền nuôi không còn cần thiết nữa.”
Mẹ tôi lúc ấy mới bừng tỉnh.
Bà vuốt nhẹ mái tóc điểm bạc, quay sang tôi hỏi: “Bảo bối à, con lớn rồi, không cần mẹ nuôi nữa… từ giờ, con nên là chỗ dựa cho mẹ rồi… đúng không?”
Giọng bà dịu xuống, cố gắng lấy lòng thấy rõ. Bởi bà đã mất đi đứa con gái mình thương nhất, giờ chỉ còn có thể bấu víu vào tôi.
Tôi không đáp.
Mẹ tôi vẫn cố chấp muốn nghe được câu trả lời: “Phan Phan, con sẽ đối xử tốt với mẹ… hay với bố con?”
Tôi mím môi tái nhợt, trong đầu lại hiện lên hình ảnh chính mình suốt mười mấy năm qua luôn tìm mọi cách làm vừa lòng bà, cố gắng đổi lấy chút tình yêu thương.
Tôi khẽ cong môi:
“Mẹ à… Bố đã vượt qua bài kiểm tra của con. Còn mẹ, đáng tiếc, mẹ thì không.”
Mẹ tôi sững người, nước mắt tuôn như mưa.
Cuối cùng, mẹ ký tên vào đơn ly hôn.
Bố tôi vẫn giống như kiếp trước, tay trắng rời khỏi nhà.
Chỉ khác là lần này, tiền bạc trong nhà đã bị dùng để bồi thường cho Thẩm Chu.
Mẹ tôi chỉ còn lại một ngôi nhà trống hoác, không còn gì nữa.
Bố thuê một căn hộ hai phòng ngủ. Ông cũng không còn ra khơi quần quật như xưa.
Mỗi lần tôi được nghỉ, tôi đều về ở với bố. Chúng tôi ít nói chuyện, nhưng không khí luôn nhẹ nhàng, dễ chịu.
Về phần mẹ, sau vụ cháy, bà dọn sang ở nhờ nhà cậu tôi.
Chưa đến hai tháng, mợ tôi đã bắt đầu đập bát ném đũa, suốt ngày mắng chửi, gọi bà là “ăn bám”.
Mẹ tôi nhịn vài lần, nhưng đến khi hai người lao vào đánh nhau, mẹ tôi đã dùng dao chặt đứt một bàn tay của mợ.
Vừa chém, bà vừa gào:
“Tại mày đấy! Nếu năm đó mày không xúi tao dùng kẹo thử lòng Phan Phan với Miêu Miêu, tao đâu có kết cục hôm nay?!”
Cậu tôi đưa mợ vào viện, tôi nhận được điện thoại và đến thăm.
Cũng chính lúc đó, tôi nghe tin—Thẩm Chu đã nhảy lầu tự sát.
Anh ta không chịu nổi nỗi đau thể xác tàn khốc, càng không thể đối mặt với hình hài người không ra người, quỷ không ra quỷ của mình.
Tòa án mở phiên xử về vụ chém mợ, nhưng kết quả cuối cùng—mẹ tôi bị kết luận mắc bệnh tâm thần phân liệt, không thể chịu trách nhiệm hình sự.
Mợ tức đến mức phải ngậm đắng nuốt cay. Bà ép bà ngoại tôi gom toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà để mua một căn hộ khác, và ra lệnh cho cả nhà tuyệt đối không được đưa mẹ tôi quay lại.
Cậu tôi vì lo cho gia đình mình nên từ đó cũng cắt đứt liên lạc với mẹ.
Mùa đông năm hai đại học, mẹ tôi chết cóng trước mộ Hứa Miêu.
Bố tôi là người đứng ra chi tiền lo tang lễ cho bà. Tôi đến mộ mẹ, lấy ra một nắm vỏ kẹo.
Tất cả đều là vỏ kẹo cà phê.
Chúng là phần mẹ để lại cho tôi suốt bao năm qua. Mỗi lần trong hộp có đủ loại kẹo, mẹ và Hứa Miêu sẽ chọn ăn hết những vị ngon, còn lại vị cà phê đắng thì nhét hết cho tôi.
Dù biết kẹo này đắng, nhưng tôi vẫn từng viên từng viên ăn sạch. Tôi cố tìm trong vị đắng chút ngọt ngào cuối cùng… như thể cố gắng níu giữ chút tình thương của người mẹ mà tôi luôn khao khát.
Sau khi thắp hương, tôi sờ vào túi áo, lấy ra hai viên kẹo cà phê, bóc một viên cho vào miệng, còn một viên đưa cho bố.
Bao năm qua, tôi đã quen với cái vị vừa đắng vừa ngọt ấy.
Gió thổi qua, những vỏ kẹo bay lả tả giữa nghĩa trang.
Tôi khoác tay bố, khẽ nói:”Bố ơi, mình về nhà thôi.”