Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 6

QUAY CHƯƠNG 1 :

“Tôi muốn ly hôn nhanh nhất thể. Hạ Gia Tuấn đi trắng. Còn số anh ta tặng người đàn bà kia, tôi muốn đòi từng đồng một!”

Ngay hôm , tôi đệ đơn ly hôn tòa án.

Chuyện này tiếp tục tin tức, nhưng lần này, dư luận đều mắng Hạ Gia Tuấn là tra nam và bày tỏ sự đồng cảm với con tôi.

Công ty của anh ta vì hình ảnh ông chủ bị hủy hoại hoàn , các đối tác đồng loạt rút lui,
cục thuế tìm đến điều tra.

Cuối cùng còn phát hiện hàng loạt hành vi trốn thuế, gian lận, chẳng bao lâu công ty tuyên bố phá .

Hạ Gia Tuấn vẫn cố vùng vẫy, thuê luật sư kiện ngược tôi, nói rằng tôi không nên công khai đời tư của anh ta.

Thế nhưng, trước những bản ghi âm chính miệng anh ta thừa nhận trả nợ cờ bạc thay cho Kiều Kiều, cùng với loạt chứng từ chuyển khoản rõ ràng, anh ta nói gì vô ích.

Cuối cùng, tòa tuyên cho chúng tôi ly hôn, quyền nuôi con thuộc về tôi.

Vì anh ta là bên lỗi, gần đi trắng, thậm chí còn trả một khoản trợ cấp nuôi con rất lớn mỗi tháng cho Tâm .

Số 2 triệu mà tôi từng đưa cho Kiều Kiều, tôi thành công đòi được.

Còn Kiều Kiều thì thê thảm hơn nữa, chứng cứ tống rõ ràng, cộng thêm việc cô ta cá độ, bị kết án không một năm nửa tháng.

Tương lai tươi sáng tiêu tan, còn hoàn trả bộ số bất chính.

Hạ tổng từng oai phong một cõi, chớp mắt trở thành kẻ trắng , nợ nần chất.

Nghe nói đó anh ta thể chạy về một vùng nhỏ, làm việc vặt kiếm sống qua ,
không còn dáng vẻ bệ vệ của “Hạ tổng” xưa nữa.

Một đêm mưa, Hạ Gia Tuấn không biết bằng cách nào tìm đến dưới chung cư tôi, ướt sũng thân, gầy gò đến biến dạng, đứng chắn trước tôi và Tâm cầu xin:

“Vũ Tình, anh biết lỗi rồi… em giúp anh với… coi nể tình nghĩa xưa…”

Tâm hoảng sợ trốn ngay lưng tôi.

Tôi người đàn ông thảm hại trước mặt, không còn một chút cảm xúc.

Tôi điềm tĩnh nói:

“Hạ Gia Tuấn, từ lúc anh chọn tin tưởng Kiều Kiều, con gái mình bị bắt nạt đến gầy trơ xương mà vẫn làm ngơ, giữa chúng ta… chấm dứt hoàn rồi.”

“Con đường anh chọn, tự mình bước hết đi.”

Nói xong, tôi che chở cho Tâm quay người bước tòa .

Bảo vệ lập tức đi đến, đưa anh ta rời khỏi khu .

Tưởng rằng mối dây dưa với Hạ Gia Tuấn chấm dứt hoàn , ai ngờ, chuyện ghê tởm hơn còn ở phía .

8

Sáng sớm cuối tuần, tôi vừa ăn sáng xong cùng Tâm , chuông cửa bỗng vang dồn dập thúc mạng.

qua mắt mèo, lửa giận tôi bùng ngay lập tức.

Ngoài cửa chính là bà thiên vị của tôi, lưng còn kéo theo chị gái, anh rể của Hạ Gia Tuấn, và vài người họ hàng xa bình thường hay lý sự cùn.

Ai nấy mặt mày hằm hằm, khí thế đến phá người ta.

Tôi không cửa, đứng hỏi vọng lạnh lùng:

“Mấy người đến đây làm gì?”

lập tức đập cửa gào khóc, giọng lớn đến mức cả tầng nghe thấy:

“Tô Vũ Tình! Đồ đàn bà độc ác vô lương tâm! cửa cho tôi!”

“Cô hại con trai tôi thảm đến vậy, giờ hài chưa?! Cô đuổi nó khỏi , chiếm lấy tài , cô không sợ báo ứng à?!”

Chị cả gào phụ họa:

“Đúng đấy! Tô Vũ Tình, cửa ! Là người một thì chuyện gì không thể ngồi nói cho đàng hoàng?”

“Cô ép Gia Tuấn đến chết mới vừa à? Còn Tâm đâu? Để cháu tôi đây! Cho nó xem nó ác thế nào!”

Tâm sợ đến tái mét, bám chặt lấy vạt áo tôi.

Tôi hít sâu một hơi, vỗ nhẹ con để trấn an, rồi đột ngột toang cửa.

Đám người bên ngoài không ngờ tôi cửa đột ngột, suýt nữa nhào .

thấy tôi, khí thế càng hăng, thẳng mặt tôi mắng:

“Mày là đồ sao chổi! Từ khi bước chân họ Hạ, gia đình này chưa yên được một nào! Bây giờ mày hại con tao đến mức trắng , mày vui lắm hả?!”

Tôi đứng chắn ngay cửa, không cho ai , lạnh lùng bà ta diễn:

“Bác gái, lời bác nói hay thật đấy. Người hại Hạ Gia Tuấn… là cái tính lăng nhăng của ảnh, là người bạn học ‘hiền lành’ Kiều Kiều của ảnh.

Nếu bác muốn mắng, nên đi mà mắng hai người đó mới đúng.”

“Cô nói bậy!”

tôi vừa vừa phun nước bọt:

“Nếu không tại cô suốt lo kiếm , không quan tâm đến gia đình, không chăm , thì Gia Tuấn nó đi tìm người khác không? Tất cả là lỗi của cô!”

“Bây giờ cô nhất định chia một nửa tài cho Gia Tuấn, nếu không hôm nay chúng tôi không đi đâu cả!”

Đám họ hàng kia nhao nhao phụ họa:

“Đúng rồi! Chia tài đi!”

“Không thể để một mình cô chiếm hết được!”

Tôi đám người tham lam và trơ trẽn ấy, thấy nực cười.

Khi Hạ Gia Tuấn còn oai phong, họ ruồi nhặng bu quanh lấy .

“Chia tài ?”

Tôi cười lạnh một tiếng:

Tùy chỉnh
Danh sách chương