Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40UTa763ra

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 3

9

Kì thật, mẹ từng đề nghị li hôn với cha. 

Sau một tháng cha chuyển ra ngoài ở, mẹ nhắn tin cho cha, bảo cha về nhà. 

Cha mặc một bộ Tây trang màu đen, tóc vuốt keo, đẹp trai hơn trước kia nhiều. 

Ngày đó, mẹ nấu một bàn đồ ăn thịnh soạn. 

Cha có chút đắc ý, nói: “Em biết mình sai ở đâu rồi chứ?” 

Tôi cũng vui vẻ ngồi vào bàn, nhìn cha mẹ, hi vọng bọn họ sẽ lại vui vẻ hạnh phúc. 

Chỉ là mẹ buông đũa, nói: “Giang Lăng, chúng ta li hôn đi.” 

Tôi đã đủ lớn để biết li hôn là gì. 

Li hôn chính là cha mẹ sẽ mãi mãi tách ra, chúng tôi cũng rất ít cơ hội được gặp nhau. 

Cha nghe vậy, biểu tình lập tức thay đổi: “Chu Vân, chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà em đòi đi hôn với anh? Anh và Lâm Miên không có gì cả, người anh yêu là em, cho nên, em không thể rộng lượng chút sao?”

Mẹ nói: “Đối với tôi, đây không phải là chuyện nhỏ. Là anh vi phạm lời thề, phản bội tình cảm của chúng ta. Anh nói tôi phải rộng lượng thế nào?” 

Cha có chút luống cuống, ông tức giận quát lên: “Li hôn rồi thì em có thể đi đâu được chứ? Ở đây, ngoại trừ anh và Đường Đường, em còn quen ai khác nữa sao?” 

Mẹ cứng cỏi đáp lại: “Không quen tôi sẽ tự làm quen, không có tiền tôi sẽ đi rửa bát thuê cho người ta. Tôi hoàn toàn có thể tự làm việc nuôi sống bản thân và Đường Đường.” 

Cha cười lạnh, ném lại một câu: “Em có thể thử xem!” 

Nói xong, ông tiêu sái bỏ đi. 

Mấy ngày tiếp theo, mẹ gửi đi rất nhiều bản sơ yếu lí lịch để đi tìm việc, nhưng đều bị từ chối. 

Mẹ không bỏ cuộc, bỏ công sức chau chuốt sơ yếu lí lịch cả trăm ngàn lần. 

Thẳng cho đến khi có người tốt bụng nhắc nhở: “Cô Chu, ngài Giang đã đánh tiếng, cho nên không ai dám nhận cô cả.” 

Rất nhanh sau đó, có luật sư tới nhà, đưa cho mẹ một túi văn kiện. 

Mẹ hỏi: “Đây là cái gì?” 

Luật sư: “Đây là tài sản của cô và ngài Giang, có sự chênh lệch rất lớn. Tương lai, nếu phải kiện ra tòa để phân xử quyền nuôi con…” Ông ta đẩy mắt kính, “Chắc chắn, cô không có cơ hội thắng kiện.” 

Sắc mặt mẹ lập tức trở nên trắng bệch. 

Tôi túm chặt quần áo của mẹ, cũng không dám nói gì. 

Sau đó, tất cả các bà cô bà thím của cha đều tìm tới, bọn họ vây quanh mẹ, ngữ khí như đang ép cung.

“Tiểu Giang có điều kiện tốt như vậy, cô còn muốn li hôn? Bỏ lỡ cuộc hôn nhân này, cô không tìm được mối nào tốt hơn cháu tôi đâu!” 

“Đúng là không biết điều, cũng không biết Tiểu Giang nhà chúng ta ưng cô ở cái điểm nào?” 

Mẹ tôi lạnh giọng: “Mấy người khỏi cần khuyên, tôi nhất định sẽ li hôn.” 

Có người mềm giọng, đánh bài tình cảm: “Chu Vân, cháu xem, con gái cũng đã lớn vậy rồi, nếu con bé biết cha mẹ li hôn, chắc chắn sẽ gặp phải trở ngại tâm lí.” 

Mẹ tôi có vẻ xiêu lòng. 

Một đám người lập tức hùa vào: 

“Đúng vậy, trẻ con cần có được một tuổi thơ hạnh phúc.” 

“Tất cả đều là vì con cái, có cái gì mà không chịu đựng được chứ.” 

“…” 

Có người kéo tôi tới trước mặt mẹ, sau đó cười tủm tỉm hỏi: “Đường Đường, cháu muốn cha mẹ cháu li hôn sao? Hai người họ li hôn rồi thì cháu sẽ là đứa trẻ không có mẹ đấy!” 

Nước mắt tôi lập tức rơi xuống. 

Tôi ôm mẹ, sợ hãi nói: “Mẹ ơi, con xin mẹ, đừng bỏ cha mà. Đường Đường muốn có mẹ.” 

Mẹ thất thần nhìn tôi, trong mắt ánh vẻ buồn bã. “Thôi bỏ đi.” 

Tiếng nói ấy nhỏ nhẹ, nghe như tiếng thở dài. 

Mẹ bỏ cuộc. 

Tôi nghĩ, vậy là có thể giữ mẹ bên cạnh vĩnh viễn. 

Chỉ là tôi không biết, có những cánh chim không thể bị giam cầm, mỗi chiếc lông vũ trên người nó, đều khao khát tự do khoáng đạt. 

10 

Tôi ở bên cạnh mẹ thêm một ngày nữa. Ngày này, trừ bỏ ăn cơm và đi vệ sinh, tôi chỉ quanh quẩn bên cạnh mẹ. 

Mẹ của tôi mới rời đi hai ngày, tôi đã nhớ mẹ lắm rồi. 

Buổi tối mẹ quyết định buông xuôi kia, là mẹ ôm tôi ngủ. 

Đột nhiên, tôi bị một âm thanh khiến bừng tỉnh, [Kì thật cô vẫn còn một cơ hội để rời đi.] 

Tôi mở to mắt, mê man, muốn hỏi mẹ tiếng nói kia là sao? 

Mẹ ngồi bật dậy, mở to mắt, nhìn vào một điểm trên không trung: “Thật sao?” 

Lạ thật, rõ ràng mẹ tôi không hề mở miệng nói, nhưng tôi lại nghe được những tiếng này. 

Âm thanh điện tử kia máy móc nói: [Chỉ cần cô kí vào đơn li hôn là có thể trở về thế giới ban đầu.]

Âm thanh này ở không trung, tôi không nhìn thấy nơi phát ra tiếng. 

Chỉ là, dưới ánh mắt của tôi, trên mặt bàn trống rỗng chợt xuất hiện một tờ giấy. 

[ – .]

Sao lại kì diệu như vậy chứ? 

Tôi hiểu rồi. 

Nó chính là hệ thống toàn năng mà mẹ nói đúng không!

Chính là, hệ thống toàn năng này muốn đưa mẹ tôi đi. 

Tôi muốn lén nghe thêm mấy câu nữa, cho nên nhắm mắt lại, giả vờ như không biết gì.

Hệ thống hỏi, [Cô còn yêu nam chính không?]

Mẹ trầm mặc một lát, đưa tay khẽ chạm lên ngực. 

Mẹ không nói gì, nhưng hình như tôi lại biết được đáp án của mẹ. 

Hệ thống nói: [Vậy cô mau kí tên đi, tôi đưa cô về nhà gặp mẹ cô.] 

Tôi cảm thấy ánh mắt phức tạp của mẹ chăm chú nhìn tôi. 

“Chỉ là… con gái tôi… làm sao con bé rời xa tôi được chứ?” Giọng mẹ vang lên, kèm với đó là những tiếng nức nở. 

Hệ thống nói: [Mẹ của cô, cũng đang chờ con gái trở về.]

Sau đó, tôi nhìn thấy trên không trung xuất hiện một màn ảnh lớn.

Là một người tóc hoa râm, không, là bà ngoại, nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ. Bà nhìn mẹ đang nằm mê man trên giường bệnh, khắp khuôn mặt toàn là nước mắt. 

Mẹ ngây ngốc nhìn chằm chằm bà ngoại, kêu lên: “Mẹ!” 

Hóa ra, khi mẹ tôi gọi mẹ, ngữ khí cũng y hệt tôi. 

Tôi có chút khẩn trương, kìm lòng không được mà nắm chặt bàn tay mẹ. 

Tôi làm như vừa tỉnh dậy, nói: “Mẹ ơi, sao mẹ vẫn chưa ngủ?” 

Đừng nói chuyện với cái hệ thống kì lạ kia nữa, mẹ ơi, nhìn con đi mà. 

Mẹ nhìn tôi, tận lực che giấu suy nghĩ của mình: “Được, Đường Đường, con ngủ trước đi, mẹ tập lức ngủ đây.” 

Bàn tay mẹ khẽ vỗ về tôi, giống như vô số lần trước kia, khe khẽ hát ru. 

Tôi từng hỏi mẹ, vì sao mẹ chỉ hát ru một bài này thôi. 

Mẹ dịu dàng đáp: “Bởi vì bà ngoại chỉ biết bài hát ru này mà thôi.” 

Thật lâu sau đó, tôi mới bất tri bất giác nhận ra, có lẽ mẹ dùng phương thức này, để hoài niệm về bà ngoại ở thế giới kia. 

Mẹ hỏi hệ thống: “Lúc trước, khi nhiệm vụ hoàn thành, không phải đã nói tôi chỉ có duy nhất một cơ hội, về sau nếu có hối hận cũng chỉ một mình trả giá sao? Vì sao bây giờ tôi lại có thêm lựa chọn khác vậy?” 

Hệ thống thở dài: [Bởi vì, tất cả những cô gái từng quyết định trong lúc nhất thời xúc động, đều nên có một cơ hội để nhìn lại. Đó là đặc quyền của phụ nữ.]

Mẹ giật mình, nước mắt lại dâng lên. 

“Có điều…” Hệ thống dừng một chút, “Lựa chọn này chỉ có hiệu lực trước sinh nhật mười tuổi của con gái cô. Trước lúc đó, hãy suy nghĩ thật kĩ rồi hẵng quyết định.” 

11

Mẹ đã từng do dự vô số lần. 

Rất nhiều lần, mẹ cầm bút lên định kí tên, nhưng khi nhìn sanng tôi, lại buông bút xuống. 

Mà tôi, làm như cái gì cũng không biết, tiếp tục sắm vai con gái ngoan ngoãn của mẹ.

Mẹ sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi đâu!

Mẹ từng nói tôi là món quà vô giá của mẹ mà!

Tôi nghĩ như vậy, cũng chắc chắn như vậy. 

Chỉ là, hệ thống lại bắt đầu chiếu phim trên màn hình rồi. 

Tôi phát hiện, chỉ có tôi và mẹ nhìn thấy, còn lại, bất kì ai khác cũng không thể trông thấy. 

Nhàn cư vi bất thiện

Trên màn hình, bà ngoại tóc điểm bạc, cả ngày canh giữ bên mẹ đang nằm mê man trên giường. 

Tôi cảm thấy khá phiền, bà cụ này thật xấu xa, tôi không thích bà ấy. 

Chỉ là, có đôi khi bà ngoại sẽ hát ru mẹ đang mê man, có đôi khi thủ thỉ kể chuyện xưa, còn có lúc sẽ giải thích với mẹ, nói trước kia không nên hung dữ với mẹ. 

Còn lại, phần lớn thời gian trong ngày, bà đều lặng yên nhìn mẹ, lặng lẽ rơi nước mắt. 

Cho dù đường điện tâm đồ của mẹ từ đầu đến cuối chỉ là một đường thẳng tắp, cho dù mẹ sẽ không tỉnh lại, cho dù những điều dưỡng xung quanh coi bà là người đầu óc không bình thường, mỗi ngày, bà đều lặp đi lặp lại những việc đó, chưa bao giờ bỏ cuộc. 

Mẹ bắt đầu thất thần liên tục. 

Mẹ nhìn màn hình kia, có đôi khi quên mất cả tôi bên cạnh.

Một buổi tối, mẹ cầm bút thật chặt, lần đầu tiên, hạ xuống tờ thỏa thuận li hôn kia.

Tôi vội vàng vọt vào phòng, ngay cả ô tô đồ chơi của mình cũng không kịp cầm theo.

Tôi giằng cây bút trong tay mẹ, ném xuống, sau đó vừa khóc vừa ôm mẹ, nói: “Mẹ ơi, đừng li hôn với ba, được không?” 

Mẹ, con không muốn mẹ bỏ đi đâu. 

Mẹ đi rồi, con biết phải làm sao? 

Mẹ nhìn xuống tôi, nhưng lại thất thần nhìn lên màn hình, không nói lên lời. 

Trên màn hình, bà ngoại nắm tay mẹ, khóc: “Vân Vân, khi nào thì con mới tỉnh lại đây?” 

Tôi nghĩ, mẹ không thể do dự nữa, tôi không thể để mẹ do dự được! 

Cho nên, tôi liền chờ tới khi mẹ ngủ say, giấu tờ thỏa thuận li hôn kia đi. 

Có như vậy, mẹ sẽ không thể rời bỏ tôi nữa. 

Tùy chỉnh
Danh sách chương