Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
2.
Mất rồi, mẹ tôi không có thu nhập, thời đó lương của giáo viên rất thấp, thu nhập của bố tôi thậm chí không đủ để duy trì cuộc sống cơ bản của đình ba người.
Tình hình kinh tế của đình lập tức rơi vào khó khăn.
Vào thời hoàng kim, thu nhập của nhà máy quốc doanh gấp ba bốn lần lương giáo viên bình thường.
Trước đây, đồng nghiệp, bạn bè của bố tôi đều ghen tị với ông vì có vợ làm ở nhà máy quốc doanh. thấy mẹ tôi mất , có người liền hả hê khoái chí, bắt đầu coi thường nhà tôi.
Mẹ tôi là người có lòng tự trọng, sao bà có chịu đựng ánh mắt khinh thường của người khác được?
, cả nhà cũng cần phải ăn no.
Bà kiếm tiền, càng nhanh càng tốt.
Nhưng bố tôi lại có con trai, cũng càng nhanh càng tốt.
Ông ấy ngày cũng lải nhải bên tai mẹ tôi, khiến bà ấy phát cáu, người gần ngày cũng nhau một trận.
Kinh khủng là, ông bà nội tôi bỏ mặc trai cưng, từ quê lên cổ vũ bố tôi.
“Không ! Con sẽ không bao sinh thứ cho nhà người, đã nghèo rớt mồng tơi rồi, người còn thêm người ăn, có phải điên rồi không?!”
“ , công của chồng con có còn giữ được không? Đó là chính sách quốc đó…”
Ông nội không vừa lòng, vội gân cổ lên dùng giọng điệu không cho phép mẹ phản bác:
“Sao lại không ? con cho Lộ Lộ làm con nuôi, vừa hay thứ của con không có con, con gái nuôi, giải quyết xong Lộ Lộ rồi phải là có sinh lại một khác sao?”
“Cái gì? Bố, sao bố nói ra được những lời đó? Lộ Lộ là gái ruột của bố mà! Nhà thứ thì sao? Nghèo rớt mồng tơi, chị dâu còn có vấn đề về tinh thần, bố đang đẩy con gái con vào hố lửa đấy!”
“Nhà con nghèo thế cơ? nhau? Ở nông thôn ít ra còn có ruộng để cày, chỉ cần siêng năng thì không nỗi c.h.ế.t đói.” Bà nội cũng hùa theo.
“ , mắt Lộ Lộ cũng có vấn đề, nói khó nghe thì là một tàn tật, có người nuôi là tốt lắm rồi.”
Ông bà nội càng nói càng quá đáng, mẹ tôi nóng nảy nói không suy nghĩ.
“Lộ Lộ mãi mãi là con gái của con, người không cần thì con tự nuôi. Vả lại, mắt của con bé có vấn đề, phải do di truyền sao? Đâu phải lỗi của con bé.”
Từ khi tôi sinh ra, bác sĩ đã phát hiện mắt tôi có vấn đề, chỉ có mắt phải mở ra, mắt trái không mở to được.
năm tôi lên 3, khi khám ở bệnh viện lớn tỉnh, mới phát hiện thị lực mắt trái chỉ có 0.01, còn lác và nhược thị.
Vốn dĩ tôi là con gái đã khiến ông bà nội chỉ có trai không hài lòng, huống chi tôi còn khuyết tật, càng không thích, lúc cũng gây áp lực cho bố, ông sinh thêm trai cho bọn .
suốt ngày nghĩ chuyện này, vì , có người đã mách nước cho , nói rằng chỉ cần làm giấy chứng khuyết tật thì có sinh con thứ …
“Di truyền cái gì? Di truyền ? Cô bớt nói bậy , cái này là do bản thân nó, trách được. Đó là số mệnh của nó!” bà nội mạnh miệng phản bác.
“Tôi nói bậy? Mẹ soi gương tự nhìn lại mình xem. Từ trước nay cũng rõ, chỉ là không nói ra thôi, bác sĩ của bệnh viện lớn thành phố cũng chẩn đoán là do di truyền. Sao mẹ không làm giấy chứng khuyết tật? Thế thì đình mẹ cũng có thêm khoản thu nhập đó!”
Mẹ tôi cũng không kiêng dè gì , những lời chất chứa bấy lâu nay đều nói hết ra.
Nhưng lời mẹ nói là sự thật, ngay cả bố tôi cũng nghi ngờ tôi di truyền từ bà nội, vì mắt của tôi giống hệt bà – cũng không cảm được ánh sáng, lại còn lác.
“Cô nói bậy, cô mang thai Lộ Lộ không ăn uống được, sức khỏe yếu nên mới khiến con bé sinh ra khuyết tật. mà lại đổ lỗi cho cả nhà chúng tôi, tôi thấy cô đúng là đồ điên.”
Ông nội luôn không ưa mẹ tôi, cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật.
“Tôi điên sao? Tôi không điên, tôi mắt mù mới gả vào cái đình phong kiến trọng nam khinh nữ nhà người, nhà người đâu có ngai vàng để thừa kế, sinh con trai quan trọng sao?”
thì , mẹ tôi cũng mặc kệ tất cả.
“Tôi thấy phải là con trai tôi mắt mù mới lấy cô, con trai tôi đẹp trai, lại là người có học, năm đó bao nhiêu cô gái theo đuổi nó, nếu không phải cô mặt dày đeo bám con trai tôi, nó sẽ lấy cô sao? Mơ .”
Không ngờ, ông nội tôi nhau cũng là một tay lão luyện, thảo ở đội sản xuất của ông, dù nam hay nữ, không dám đắc tội với ông.
Đúng là một kẻ vừa ngang ngược vừa vô lại.
“Tôi đeo bám ấy? Tốt nhất bố nên hỏi thăm xem, cảnh nhà bố nghèo , ngay cả căn nhà ngói che mưa che nắng cũng không có, lương thực hàng năm cũng không đủ ăn. Con trai bố năm đó có lấy được tôi, một cô gái thành phố, là nhà bố kiếp trước tích đức lắm rồi.”
“Bố có hỏi con trai bố xem, rốt cuộc là đeo bám ?”
Mẹ tôi cũng không kiêng nể gì …
“Thôi, thôi… đừng nhau , càng nói càng quá đáng.”
Thấy càng càng hỏng bét, bố tôi cuối cùng cũng can ngăn.
“Bố nói cho con , Nhị Oa Tử, nếu con không để vợ con sinh cho bố một trai, thì 2 ly hôn , nó mất rồi mà còn vênh váo . Con nhìn con và em con xem, cả đều sinh con trai cả rồi, con chỉ có một con gái, phải huyết thống của con sẽ tuyệt tự sao?”
“Con rồi, bố, con sẽ để cô ấy sinh, bố cứ yên tâm.”
“Không sinh thì ly hôn, Lộ Lộ giao cho cô ta, con tìm người khác có công và sẵn lòng sinh con, dù sao con còn trẻ, có nhiều cơ hội…”
“Vâng, vâng… con nghe lời bố.” tính khí của ông nội, bố tôi vội vàng phụ họa.
Mẹ tôi cũng rất cứng đầu:
“Ly thì ly, dù sao tôi cũng sẽ không sinh con thứ cho nhà .”