Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9f8qKa506B

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

7.

Tống Nhiên che mặt như thể đang khóc rất thương tâm, lúc nhắc đến hai chữ “chồng tôi” còn cố tình nhấn mạnh từng từ.

Mẹ tôi không hiểu đầu đuôi ra sao, quay sang nhìn tôi: “Gia Tuệ, có phải hiểu lầm gì không? Sợi dây chuyền này là của Tống Nhiên à? Vậy con mau trả lại cho người ta đi.”

Mẹ tôi thỉnh thoảng cũng đến công ty thăm Lăng Kiều Viễn, từng gặp Tống Nhiên nên đương nhiên nhận ra cô ta.

“Mẹ, đừng nghe cô ta nói bậy, con đâu có giật dây chuyền của cô ta.” Tôi bực bội phủ nhận.

Tống Nhiên sốt ruột đến giậm chân: “Cô còn dám nói không giật! Sợi dây chuyền đó rõ ràng cô giật từ cổ tôi xuống, ở đây có camera giám sát đấy, không tin thì đi kiểm tra đi!”

Nói rồi cô ta định đi tìm ban tổ chức để lấy video giám sát vạch mặt tôi.

Tôi nắm chặt cổ tay cô ta, Tống Nhiên cố vùng vẫy nhưng không thoát, lại bắt đầu ra vẻ tội nghiệp: “Cô Lăng, cô làm gì vậy? Tôi biết cô có quyền có thế, nhưng cũng không thể ức hiếp người khác như vậy chứ?”

Tống Nhiên vừa khóc vừa la, gây ra không ít ồn ào.

Nhiều người quay lại nhìn, xì xào bàn tán hỏi chuyện gì đang xảy ra.

“Tôi cũng không biết vì sao cô Lăng lại giật dây chuyền của tôi, nhà cô ấy đâu thiếu tiền, sao lại cố tình gây sự với tôi?” Tống Nhiên rưng rưng nước mắt, bộ dạng đáng thương đến lạ.

“Đừng nói bậy, chắc chỉ là hiểu lầm thôi, Gia Tuệ nhà tôi đâu có quen cô, sao lại gây sự với cô chứ?”

Mẹ tôi vừa nói vừa ra hiệu bảo tôi trả dây chuyền lại.

Nhưng tôi không làm theo, mà lắc lắc sợi dây chuyền trước mặt mẹ: “Mẹ, đừng vội, mẹ không thấy sợi dây chuyền này nhìn quen lắm sao?”

“Có sao?” Mẹ tôi ngây người, vẻ mặt nghi hoặc.

“Có chứ. Năm con mười tuổi, ông ngoại tặng mẹ sợi dây chuyền này. Vì kiểu dáng khá giống nhau nên mẹ có mấy sợi, mẹ không nhớ cũng phải.”

Tống Nhiên trợn tròn mắt, không thể tin được nhìn tôi.

“Nhưng con nhớ rất rõ, vì viên kim cương này từng bị con bẻ ra chơi, sau đó phải đem đi sửa, vẫn còn vết dấu ở chỗ này.”

Mẹ tôi là người cầu toàn, không chấp nhận đồ có khuyết điểm.

Vì vậy sau lần đó, sợi dây chuyền này bị cất xó, không còn đeo nữa.

Không ngờ lần nữa nhìn thấy, lại là trên cổ người khác.

Tống Nhiên tức tối, định nhào tới giật lại.

“Không thể nào! Lăng Gia Tuệ, cô nói bậy!”

Mẹ tôi lần theo dấu vết tôi chỉ, cuối cùng cũng nhận ra đó chính là sợi dây chuyền của bà.

“Tống Nhiên, con gái tôi xưa nay không ăn nói bậy bạ. Đây đúng là sợi dây chuyền của tôi! Nửa tháng trước cô đến nhà tôi đưa tài liệu, chắc là lúc đó lén lấy đi đúng không?”

Ánh mắt nghi ngờ lập tức đổ dồn về phía Tống Nhiên.

Dù sao mẹ tôi xuất thân từ nhà họ Tô, là thiên kim tiểu thư chính hiệu, được cả giới thượng lưu kính nể.

Trong khi đó Tống Nhiên chỉ là gương mặt lạ, chẳng ai biết cô ta từ đâu tới.

“Không ngờ cô lại là hạng người này, trộm sợi dây chuyền của tôi còn dám đeo ra ngoài khoe, bị con gái tôi bắt gặp thì ngược lại vu khống nó giật dây chuyền của cô!”

Mẹ tôi giận tím người.

Tống Nhiên dám công khai đổ oan cho tôi trước bao nhiêu người, đã chạm vào giới hạn của mẹ.

Mẹ tôi dù ngốc nghếch trong tình yêu, nhưng bản năng làm mẹ thì chưa từng mất đi, bà bảo vệ tôi còn hơn chính mình.

Nhắc tới việc Tống Nhiên từng đến nhà, chẳng khác nào đưa gối cho người đang buồn ngủ.

“Mẹ, đừng phí lời với cô ta, báo cảnh sát đi. Cứ để cô ta nói chuyện thẳng với công an.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương