Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

Anh cả không vội trả , nhưng mẹ tôi – người vừa về đến – đã vội nổi cáu.

Bà ném phăng hành lý xuống, lôi thẳng anh cả ra một bên.

Rõ ràng không chịu nổi cảnh con mình phải hầu hạ người khác như thế.

Nhưng anh cả mặn mà với lòng tốt mẹ.

“A Phân không chịu được gió quạt, gió mạnh quá!”

Anh lườm một cái, mắt gần như trợn trắng:

“Cái nhà rách này, ngay cả máy quạt cũng không có, mùa hè sống thế nào nổi?”

“Thôi, mấy hôm nữa con vẫn nên đưa A Phân huyện sống, mẹ chi tiền, thuê cái phòng chung cư có điều hòa.”

“Chỗ ở tốt một chút, tốt cho con con hơn!”

Tôi vẫn kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng khi nhớ đến dáng vẻ bố mẹ vừa rồi giúp tôi chuyển đồ, tôi không nhịn được mà bật lại:

“Có tay có chân không tự đi kiếm tiền à? Ở không thấy khó chịu thì về đây làm gì?”

Anh cả nghe tôi nói vậy, lập bùng nổ.

Bình thường ra ngoài thì ngoan như cún, nhưng về nhà thì đúng kiểu “chó cậy gần nhà”.

“Lý Yến, mày liệu cái mồm!” Vừa nói vừa giơ tay định tát tôi một cái.

Không có phải do mấy năm nay tiếp xúc với toàn mấy cô bạn mạnh mẽ không sợ trời không sợ đất, mà tính cách tôi cũng thay đổi nhiều.

Nếu là trước đây, gặp mâu thuẫn với anh cả, tôi chắc chắn sẽ im lặng né tránh.

Nhưng giờ, anh mà định đánh, tôi liền một , khí thế như đánh tay đôi.

tiếc… mẹ tôi lại bênh lệch, lập kéo tôi lại giữ chặt.

Còn bố thì buồn quan .

Cuối cùng, chị nhìn khắp lượt, ánh mắt dừng lại nơi tôi vài giây.

Chị ta nói với anh cả:

“Thôi nào, mới về mà, cãi gì mà cãi. Bảo mẹ nấu chút mì cho Yến ăn đi.”

Anh cả như sực nhớ ra điều gì, liền giục mẹ nấu cơm.

Tôi cũng như thói quen từ trước đến nay, lại đi ra nhóm lửa.

22.

Mẹ tôi bưng một tô mì bàn, giục tôi ăn lúc còn nóng.

Tôi giả vờ còn giận việc mẹ thiên vị lúc nãy, liền gạt tay ra vẻ mất kiên nhẫn:

rồi, mẹ mau đi chăm chị đi, không lát nữa anh cả lại kiếm chuyện với con.”

Vừa nói xong liền húp một miếng.

Mẹ yên rời khỏi .

Ngay cạnh nhà là chuồng heo.

Tôi tranh thủ lúc không ai để ý, nhanh tay đổ hết tô mì cho heo ăn.

Năm phút sau, tôi nằm dài trên ghế mây trong phòng khách, thiếp đi.

“Yến à?” Mẹ tôi thò đầu phòng, thăm dò.

Thấy tôi không phản ứng, bà ra cửa lớn:

“Đại Dũng, Lỗi Tử đến đây đi.”

Quả nhiên là thế mà.

Tôi suýt chút nữa thì thật sự chìm đắm trong tí ti “quan cha mẹ”.

Nhưng cái tí ti ấy, hóa ra là bẫy ngọt ngào được bày ra vì mục đích khác.

Không bao lâu sau, tôi đã nghe thấy tiếng chân càng lúc càng gần bên ngoài.

“Dì Lý.” Một giọng đàn ông đặc sệt giọng quê vang .

“Ây da, còn dì làm gì, sắp sửa phải đổi cách xưng hô rồi.” Là giọng mẹ tôi, ngọt xớt và khúm núm đến lạ.

“Đứng ngoài nói gì, vô nhà đi chứ.” Anh cả vội chen .

Tôi nghe thấy có người tới, dừng ngay trước mặt tôi, cúi người xuống.

Tôi thậm chí còn ngửi được hơi thở hắn phả thẳng mặt – một mùi tanh hôi như cá chết, khiến tôi suýt chút nữa nhịn không nổi.

“Dì à, tốt thật đấy. Tiểu Yến đúng là càng lớn càng xinh. Đợi đến lúc , con biếu thêm dì năm ngàn tiền hiếu kính!”

“Úi giời, Lỗi Tử đúng là nói chuyện ghê!”

“Thôi, không làm phiền hai đứa làm quen nữa, mọi người ra ngoài trước nha~”

“À đúng rồi, phòng con bé là căn kìa.”

Vừa dứt , tôi nghe thấy tiếng cửa “kẹt” một cái, như thể sắp bị đóng lại.

Lòng tôi bắt đầu cuống , sao lửa đằng cháy chậm thế?

Nếu thật sự không ổn…

Tôi sờ túi quần, xác nhận lại chai xịt phòng thân mà bạn cùng phòng đã tặng.

Tôi đã hạ quyết , có chuyện gì cũng không để mặc cho người ta làm gì thì làm!

“Cháy rồi!! Cháy rồi!!”

Đúng lúc , giọng anh cả vang từ phòng bên cạnh.

… cháy thật rồi!

Cả căn nhà náo loạn.

Ai nấy đều chạy đi dập lửa.

Kể cả cái tên hôi rình lúc nãy cũng lao theo.

Tôi lập mở mắt, vòng sang phía bên căn nhà…chạy.

Chạy một mạch không đầu lại.

23

Tôi đã chạy thật lâu, thật lâu.

Cho đến khi trời tối đen.

Lần mò , tôi lén đến nhà chị cả trên trấn.

Chị nói, mẹ đã ghé qua đây tìm tôi rồi.

Nhưng tôi vẫn hoàn hồn.

Nếu không phải trước đây chị kể, khi chị còn lấy anh rể, mẹ đã hỏi anh rể một câu:

“Có cần cho con bé uống thuốc ngủ không?” …thì có lẽ, tôi đã không nghĩ gia đình mình lại tàn nhẫn đến vậy.

Ở vùng quê chúng tôi, chuyện trọng nam khinh nữ, chuyện ép gả hề hiếm.

Nhưng luôn có những cô gái cá tính cứng đầu, không chịu thuận theo.

cần “gạo nấu thành cơm”, vì danh tiết, con gái đành ngậm đắng nuốt cay mà sống tiếp.

Tôi nghĩ, dù cha mẹ có thiên vị tới đâu, cũng sẽ không dùng thủ đoạn đê tiện như vậy với con gái ruột mình.

Trước , là chị tôi bị ép gả đổi tiền , để lo đám cho “con cưng”.

Bây giờ, là tôi.

Cũng vì “con cưng” sắp có con, cần tiền để “lo tổ ấm”.

Chị cả hỏi tôi trốn ra bằng cách nào.

Tôi đáp: “Khi nhóm lửa, cố tình giấu một đốm than hồng trong đống củi.

Tính toán kỹ thời gian, nếu bọn dám làm gì thật… đốt luôn cái nhà!”

Chị mím môi, rõ ràng cũng rợn tóc gáy.

à, dứt khoát đi. Đừng bao giờ về cái nhà nữa.”

Tôi gật đầu. Quả thật, tôi cũng nghĩ như vậy.

Chị cả điện cho mợ.

Tối hôm , anh tôi – anh Toàn – từ thành phố lập về đón tôi đi.

Mợ tôi vẫn còn nằm viện, nên tôi dọn luôn bệnh viện ở với mợ, chăm sóc mợ luôn thể.

Mẹ tôi cho mợ không bao nhiêu cuộc, mềm mỏng có, căng có, để hỏi tôi đang ở đâu.

Mợ càng nghe càng .

Vốn tưởng gia đình đón tôi về sau kỳ thi là vì thương yêu…không ngờ lại đang giấu một âm mưu kinh khủng như thế!

Mẹ tôi còn định đích thân đến bệnh viện tìm, nhưng bà ta căn bản còn không mợ đang nằm viện ở đâu, cũng bao giờ quan .

Mẹ bắt đầu hoảng, liền đi khắp làng rêu rao nói xấu tôi.

Sau , có người đi chợ về hỏi chị tôi:

cô thi xong là bỏ nhà luôn à, không nhận bố mẹ nữa sao?”

Chị tôi nghe vậy nổi đóa.

Chắc chắn lại là hai vị “phụ huynh” dựng chuyện cho làng xóm nghe.

Nhưng chị giờ không còn là cô gái mềm yếu ngày trước.

Tính cách đã thay đổi nhiều sau khi sống với anh rể.

Đứng ngay giữa đường làng, chị bật khóc kể:

bán tôi đi để lấy tiền vợ cho anh .

Giờ lại bán luôn gái út.

Vừa thi xong, đã định bỏ thuốc mê con bé để gả cho một thằng hôi hám già xấu!”

Cả con phố xôn xao:

Làm gì có cha mẹ nào ác đến thế!

Có người hiểu chuyện thì phụ họa thêm:

ép gả cả hai đứa con gái để kiếm tiền lo cho thằng anh cả ăn hại !”

Người ta giận lắm, bảo mẹ tôi quá đáng:

Hút máu con gái lớn đủ, giờ lại sang vắt kiệt con gái út!

Dĩ nhiên, vẫn có vài giọng nói bênh vực:

“Nuôi nó ấy năm, giờ gả đi kiếm ít tiền phải hợp lý à?”

“Cho con gái đi nhiều làm gì? nhiều rồi cãi cha mẹ!”

Nhưng loại người nói vậy, chả phải cũng cùng một ruộc?

Tôi thì không thèm quan mấy .

Về phần chị cả, chị đã xâu chuỗi lại toàn bộ câu chuyện từ hàng xóm.

Thì ra, sau khi anh chị ly thân, chị phát hiện mình có thai.

Vậy là chị ta về, bụng bầu vượt mặt.

Và đưa ra một điều kiện với anh tôi:

giữ đứa bé? Được, anh phải mua nhà ở thị trấn.

Không thì tôi bỏ đứa nhỏ rồi ly hôn!”

mua nhà? Anh tôi không một xu dính túi, nhà càng không còn gì đáng giá.

Thế là cả mẹ – anh – chị , ai bảo ai, đều nghĩ đến tôi.

Tôi sắp tốt nghiệp mà.

năm trước, mợ bảo: “ xong cấp , có thể theo mợ vô xưởng làm.”

Mẹ tôi bắt đầu khoác lác đi rêu rao:

“Con gái tôi giỏi, cao ráo, lại chuẩn bị đi làm thành phố!

Ai nó, phải là người có , có tiền!”

Thật ra tiêu chí chọn rể có một:

Ai cho nhiều sính lễ nhất thì trúng.

Tên đàn ông tới nhà hôm chính là người “lọt vòng chung kết”.

Hắn hứa đưa 8 vạn tệ (hơn 270 triệu VND) làm sính lễ.

gặp mặt tôi, hắn đã đưa luôn 4 vạn “tiền đặt cọc”.

Còn lại 4 vạn sẽ đưa sau khi xong.

Tùy chỉnh
Danh sách chương