Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3.
Đám đông vây quanh bắt đầu rì rầm bàn tán.
“Đúng là sống từng này tuổi mới thấy, chưa bao giờ gặp người nào ‘hào hiệp’ như !”
“Ăn một tô mì mà thiếu một miếng thịt là tôi còn cãi nhau chủ quán, này đúng là phi thường, bái phục luôn!”
…
Mẹ già hơn tám mươi tuổi của tài xế khóc không thành tiếng.
“Trời ơi, nhà tôi gặp được Bồ Tát sống rồi! Tôi, bà già này, cảm cô nhiều lắm!”
Nói xong, bà ta còn bịch bịch quỳ xuống dập đầu mấy vang dội.
Mẹ tôi chỉ giơ tay cản lấy lệ, thì mặt hớn hở mà đón nhận sự tán tụng như một vinh dự lớn lao.
Bà ngoại tôi đứng cạnh cũng tỏ vẻ tự hào như thể cũng được thơm lây.
Không biết lúc nào, mấy người ở trường thể thao của tôi cũng nghe tin rồi kéo tới.
Trong có một người tôi từng không ưa nổi — Hướng Lâm — cũng len vào đám đông.
Cô ta xách theo một túi xoài, mặt tươi cười rạng rỡ:
“Thần tiên a di, cháu là Hướng Lâm đây ạ, đặc biệt đến để cảm đấy!”
4.
Tôi không hiểu.
Không biết tại , tôi cảm thấy mẹ tôi dường như rất hài lòng sự xuất hiện của cô ta.
Như thể… thêm hoa trên gấm ?
“Lâm Lâm phải không? Quả nhiên xinh đẹp, đúng là hợp lên hình hơn con bé Thanh Thanh nhà !”
“Dạ đâu có đâu ơi, ban đầu là để chị Thanh đại diện sinh ưu tú lên Bắc Kinh mà, lại đột ngột đổi thành cháu, không biết chị ấy có giận cháu không nữa…”
Cô ta tôi, ánh mắt đắc của kẻ chiến thắng.
Đầu tôi ong ong.
Mẹ tôi lại dửng dưng nói:
“Nó gãy chân rồi, còn lên Bắc Kinh gì nữa? hội tất nhiên nên nhường cho người cần hơn rồi! Cũng may là cháu nhắc, không thì để Thanh Thanh lãng phí mất hội tốt như thế.”
Nói rồi bà ta còn liếc mắt tôi một :
“Nó mà thật sự giỏi thì dù có đi Bắc Kinh hay không cũng sẽ nổi bật thôi. Đây phải hội tốt để chứng minh năng lực thực sự của nó ?”
Tôi đến nghẹt thở, đầu choáng váng, mắt cay xè.
Chuyến đi Bắc Kinh lần này, tôi chờ đợi suốt hai năm, nỗ lực từng ngày từng đêm để có được.
Bao ngày khổ luyện, cô độc rèn luyện, chỉ vì khoảnh khắc được toả sáng ấy.
Dù chân tôi có thương, nhưng sự kiện kia còn tới nửa năm nữa, chỉ là buổi chụp ảnh, hoàn toàn không ảnh hưởng.
Nếu được tham , tương lai nghề nghiệp của tôi sẽ bước lên một đẳng cấp khác.
Tôi nghẹn ngào hét lên mấy đang đứng gần cửa:
“Không! Tôi muốn đi! Mấy cậu hãy nói giáo viên, tôi vẫn đi được!”
Các tôi đầy ái ngại, một người trong số lúng túng nói:
“Chu Thanh, nhưng lúc cậu hôn mê, thầy giáo nộp danh sách rồi. Ban đầu bọn tớ còn rất ngạc nhiên khi biết cậu bỏ, nhưng thấy kiên quyết như , thầy cũng chỉ còn biết đồng thôi… Giờ không thể sửa được nữa rồi.”
Cơn giận dâng lên tận óc, da đầu tôi tê rần, nước mắt trào ra không kiểm soát.
Cổ họng tôi bỏng rát, trong miệng tràn đầy vị tanh mằn mặn của máu.
Mẹ tôi thản nhiên bóc một quả xoài, dí vào miệng tôi:
“Được rồi, đừng có nhỏ nhen thế chứ. Nào, ăn đi, có lòng mang tới đấy!”
Nhưng tôi dị ứng xoài.
Tôi cố hết sức quay mặt đi, nhưng mẹ tôi lập tát mạnh một :
“ không biết điều à?! tao lại đẻ ra thứ con gái ti tiện như chứ?!”
Đám đông lại một phen xì xào:
“ không có như nhỉ? Sẵn sàng nhường hội tốt thế mà?”
“Trời ơi, con gái gãy chân mà còn lo cho tương lai người khác, đúng là giác ngộ không tầm thường!”
…
Mẹ tôi nghe ra chút mỉa mai nào, còn tưởng người ta đang khen thật.
Tên tài xế gây tai nạn cũng hùa vào tâng bốc:
“Chị gái à, chị đúng là Bồ Tát sống!”
Mẹ tôi được tâng bốc đến mức lâng lâng, lập vung tay nói:
“Không chỉ không lấy tiền thường, tiền viện phí của Chu Thanh do anh trả, tôi cũng bắt nó trả lại cho anh.”
Lần này đến tên tài xế cũng không chịu nổi nữa:
[ – .]
“Chị ơi… thế thì… không ổn đâu nhỉ?”
Mẹ tôi vén tóc, ung dung nói:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Không , tôi hiểu, anh cũng khổ rồi.”
Tôi không nhịn được nữa.
Ngay lúc mẹ tôi còn tiếp tục màn diễn “rộng lượng” , tôi lập cắt ngang:
“Mẹ có thể không nhận thường, nhưng mẹ không thể đại diện cho con!”
“Muốn con không truy cứu? Được, trả ba mươi vạn!”
“Nếu không, tôi kiện đến cùng!”
5.
phòng c.h.ế.t lặng.
Ba mươi vạn, cũng chính là con số mà kiếp trước cậu tôi bí mật ra giá đình tài xế.
Mẹ tôi thì bày ra vẻ đạo đức cao trước mặt người đời, còn cậu thì lén lút c.h.é.m mạnh lưng.
, số tiền này được dùng để cho em tôi – Ngô Diễm – đi phẫu thuật thẩm mỹ.
Kết quả đúng như mong đợi, cô ta câu được một cậu ấm nhà giàu và kết hôn.
Đến khi sinh con mới phát hiện.
Nhà trai trả cho cô ta một khoản phí ly hôn kếch xù, nhưng cũng giành luôn quyền nuôi con.
Ngô Diễm thoát thân toàn vẹn, tiền bạc đổ vào như nước.
này khi tôi biết chuyện, nghi ngờ số tiền chính là tiền thường đáng ra thuộc về , nên kiên quyết kiện đòi lại.
Mẹ tôi lại một mực khẳng là tiền cậu tự kiếm, nhất quyết không để tôi vì tiền mà kiện người nhà, sợ người đời chê cười.
Quả nhiên, đời này khi tôi vừa đòi tiền, mắt cậu lập sáng rực lên.
“Đúng đấy, chị, lẽ chị thật sự để được lợi thế à?”
Bà cụ – mẹ của tài xế – nghe sững người, đứng dậy, phủi bụi trên quần rồi hừ nhẹ một tiếng đầy vị.
Vợ của tài xế cũng trừng mắt mẹ tôi:
“Tôi nói rồi mà, nhà nghèo thế này, nỡ bỏ qua hội kiếm tiền?”
Mặt mẹ tôi đỏ rần lên, hạ giọng mắng tôi:
“Con c.h.ế.t tiệt, tao nói không cần là không cần! Vừa mới chôn bố xong, không coi lời tao ra gì nữa hả?!”
Vì kế hoạch trả thù của , tôi giả vờ nhẫn nhịn, mềm mỏng:
“Tiền thường cho bố thì mẹ quyết, nhưng phần của con, con tự quyết. Mẹ yên tâm, người tham lam là con, mẹ vẫn có thể giữ hình tượng thanh cao của .”
“Nếu mẹ đồng …”
Tôi ra hiệu đóng cửa lại, rồi ghé sát, nhỏ giọng nói:
“Anh trai của con làm ở đài truyền hình tỉnh. Gần đây đang tìm nhân vật truyền cảm hứng, tuyên truyền ‘năng lượng tích cực’. Tai nạn kiểu này mà không đòi tiền, không đi tù, lại còn rộng lượng tha thứ, rất phù hợp để được phỏng vấn đấy! Mẹ có muốn con gọi đến quay cho mẹ một chương trình đặc biệt không?”
Mắt mẹ tôi sáng lên, lóe lên tia tham lam.
Tài xế đưa mắt ra hiệu cho mẹ già:
“Nói cũng phải, nếu không thường gì thì hậu hoạ không ít. Được miễn ngồi tù, tôi phải cảm đình cô rồi. Thế này đi, tôi lập chuyển tiền cho cô bé, nhưng hai bên ký giấy cam kết rõ ràng. nay về , tôi không chịu trách nhiệm gì nữa.”
Bà cụ cũng biết điều, nắm tay mẹ tôi:
“Đúng đấy, con gái cô không được như cô, nhưng cô thật là người tốt. Chỉ cần cô ký tên, việc truyền thông, báo đài gì, nhà tôi nhất phối hợp hết !”
Không biết mẹ tôi tưởng tượng ra cảnh vinh quang gì mà khoé miệng cũng bắt đầu cong lên, vừa vò tay vừa lắp bắp cảm :
“ này… cảm mọi người nhiều lắm, thật sự cảm …”
đình tài xế nghe nhau cười thầm.
Cậu tôi còn nói thêm, nhưng tôi cắt ngang:
“Không chỉ mẹ tôi, mà nhà chúng tôi cũng xin cảm quý vị.”
Tôi cậu chằm chằm, nhấn mạnh:
“ giờ trở đi, bất kỳ ai trong nhà Ngô cũng không được đòi thêm một xu nào đình các người. Tất ký tên vào bản cam kết. Ai vi phạm, cứ việc đưa ra toà.”
đình tài xế sung sướng đến mức muốn quỳ xuống lạy tổ tiên tám đời nhà tôi.
Mẹ tôi và bà ngoại hớn hở tận hưởng cơn mưa lời khen giả tạo.
Mẹ tôi còn đắc tự khen:
“Tôi – Ngô Nhân Mộng – có gì đặc biệt, chỉ là… hào sảng mà thôi!”
Nhưng ai để đến nét mặt trắng bệch của cậu tôi.
Mợ tôi mất sớm, cậu cưng chiều Ngô Diễm tới mức không ra hình dáng gì.
Chắc chắn con bé ấy sẽ không thể hiểu nổi gọi là “hào sảng” này, nó nhất sẽ làm ầm lên.
Trong góc khuất, cậu tôi mặt không còn giọt máu.
Đừng vội, cậu à…
Món khai vị mới chỉ vừa dọn ra thôi.