Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

6.

khi ký tên điểm chỉ, ba mươi vạn tức chuyển khoản, tôi liền chuyển thẳng tài khoản bệnh viện.

Trừ khi chính tay tôi hoàn trả, bằng không không ai có thể rút ra được.

Dây thần kinh căng như dây đàn của tôi cuối cũng được buông lỏng.

Chi phí điều trị tiếp … coi như đã yên rồi.

Gia đình tài xế đi khỏi trước cửa, em họ tôi – Ngô Diễm – đã ùa .

“Bố, lấy được tiền chưa? Ca của con hẹn ngày mai, hôm nay phải nộp tiền!”

Mặt cậu tôi sầm lại ngay tức.

“Ngô Nhân Mộng, chị thì hay rồi, ra vẻ đạo mạo, ký bản xong, này hai mẹ con chị sống bằng gì? Anh rể mới tắt thở, phải hai người còn phải dựa tôi nuôi ? Tưởng ăn cơm trắng không hả?!”

Mẹ tôi nghểnh cổ cãi lại:

“Nhưng vợ người đã nói như rồi, chị còn mở miệng đòi tiền thì… còn mặt mũi nào mà nhìn đời?”

Cậu tôi giậm chân hét:

“Mặt mũi mày đáng bao nhiêu?! Đổi được tô mì hả? con mẹ sĩ diện hão!”

Mẹ tôi tức đỏ mặt, mắt long lên sòng sọc.

Lúc này, bà ngoại, từ đầu vẫn im lặng, cuối cũng nhấc mắt lên nhìn:

“Ngô Vĩ Nghiệp, lời này mẹ không đồng ý. Nhà Nhân Mộng đã tan nát rồi, con còn muốn hại thêm một nhà người ?”

Cậu tôi giận đến mức muốn hộc máu:

“Mẹ là đứng nói chuyện không biết mỏi lưng!

nhà này chỉ có mình con kiếm ra tiền, con đòi chút bồi thường thì sai ?

Hơn , nhà người liên quan gì đến con?”

Hạt Dẻ Rang Đường

Mẹ tôi chen :

là không liên quan, nhưng chị không chịu nổi người chỉ trỏ lưng, nói chị là đồ đi lừa đảo!”

Bà ngoại tức phụ họa:

rồi, Nhân Mộng như là có cốt khí.

Mẹ đây cũng cảm nở mày nở mặt !”

Cậu tôi tức đến mức mặt đỏ phừng phừng, cổ nổi gân xanh, đứng đơ ra như con chim cút bị vặt trụi lông.

Thật ra mẹ tôi thành ra này, cũng không ngoài ảnh hưởng của bà ngoại.

Năm xưa, ông ngoại chê bà ngoại ti tiện, tính toán, không thanh cao bằng cô sinh viên mới đơn vị,

cuối bỏ vợ bỏ con để chạy “mùi thơm tri thức”.

Từ , bà ngoại như biến thành người khác, xem “thể diện” còn quan trọng hơn trời.

Và bà cũng dạy con gái kiểu như :

“Nhất là con gái, có đói c.h.ế.t cũng không được mất mặt! Dù có nuốt gãy răng thì cũng phải nuốt xuống bụng!”

Ngô Diễm nghe hồi lâu, cuối cũng hiểu ra câu chuyện này có liên quan đến mình.

“Khoan, gì cơ? người không đòi tiền tài xế ?!”

Mẹ tôi và bà ngoại tức quay mặt đi chỗ khác, không buồn trả lời.

Ngô Diễm bắt đầu hoảng:

“Nói đi chứ? Não người có vấn đề hay bị câm hết rồi?!”

Mẹ tôi sầm mặt lại:

“Ăn nói kiểu gì ? Vĩ Nghiệp, con em không có chút dạy dỗ nào ?”

Cậu tôi tức đến nỗi mắt trợn trắng, như muốn xỉu tại chỗ.

Ngô Diễm buồn để , quay sang đ.ấ.m đá túi bụi cậu tôi, miệng gào la “đánh c.h.ế.t ông, đánh c.h.ế.t ông”…

Cảnh tượng khiến đám người hóng chuyện ngoài cửa sợ quá bỏ chạy sạch.

Nhưng cậu tôi cũng làm gì được, chỉ còn cách ôm đầu chui rúc né tránh.

Mà né tránh gì cho nổi, bao lâu, đầu ông đã sưng vù như đầu heo.

Bà ngoại thì lại mặt mày bình thản, còn cúi xuống đắp lại chăn cho tôi, cười nói:

“Bao giờ phóng viên đến ? Cho họ phỏng vấn luôn bà chứ, không phải do bà dạy dỗ tốt hay !”

đôi tay run run vì xúc động của bà, tôi không nhịn được mà bật cười.

Cậu tôi chỉ tay mặt tôi, tức tối quát:

“Mày còn cười được ?! Hôm nay chuyện này tất là do mày mà ra! Mau rút ba mươi vạn ra đưa cho A Diễm!”

Tôi giả vờ khó xử:

“Cậu , nhưng mà… phóng viên đều biết rõ số tiền là để cháu trị bệnh. Lúc này mà rút ra cho em họ cháu đi thẩm mỹ, người nhìn mẹ cháu nào? Rồi còn nhìn bà ngoại cháu ra ?”

Mẹ tôi tức như gặp đại địch, lần đầu tiên trong đời bước ra bảo vệ tôi:

“Thanh Thanh, tiền này là để con chữa bệnh, ai cũng đừng hòng lấy! Con gái mẹ mất bố, lẽ còn có người nhẫn cướp tiền của nó?!”

Ha… Ha ha.

Kiếp trước mẹ chưa từng quan tôi đau buồn ra c.h.ế.t của bố.

[ – .]

Bà bỏ mặc tôi một mình gặm nhấm tất .

Ngô Diễm gào lên:

“Tôi mặc kệ! Hôm nay mà không đưa tiền, tôi sống c.h.ế.t người!”

Cậu tôi cũng giậm chân loạn xạ, hò hét y như cháy nhà.

Nhưng mặc kệ họ phát điên đến đâu, mẹ tôi chỉ dùng một chiêu duy nhất:

—Lạnh lùng phớt lờ.

Y hệt như bà đã từng vô số lần đối xử tôi.

Cuối , Ngô Diễm không chịu nổi , òa lên khóc nức nở:

“Khó khăn lắm tôi mới đặt được lịch !

Tháng còn có một bữa tiệc hồ bơi của đám con nhà giàu ! Không có tiền thì tôi đi rắm!”

Cậu tôi thì rối như gà mắc tóc, vò đầu bứt tai đến suýt hói.

Tôi ngồi xem mà hả hê không tả nổi.

Chậc chậc chậc…

Tiếp , đến lượt bà ngoại rồi đấy.

7.

gọi là “phóng viên báo tỉnh” thực ra chỉ là một kênh truyền thông tự do thiếu đạo đức ở địa phương, chuyên đưa tin những chuyện gia đình cẩu huyết, kỳ quái, để câu view kiếm tiền.

Nhưng mẹ tôi đâu có biết điều , cứ tưởng mình sắp được lên tivi, mừng đến mức hai tay cứ xoa liên tục.

“Lần này thì thành phố đều ! Hừ, đứa bạn học cũ, đồng nghiệp cũ xem thường tao, phen này bị tát mặt cho coi!”

Bà ngoại tôi cũng kích động không kém, vội vã nói phải nhà thay ‘chiến bào’.

Nhìn bóng lưng hào hứng của bà ngoại, tôi cong khoé môi, gọi mẹ lại gần:

“Mẹ, cậu hình như không vui lắm, lỡ xảy ra chuyện thì ?”

Chắc nhớ đến tính nết của em trai, mẹ tôi tái mặt ngay tức.

Tôi dịu giọng trấn an:

“Hay là… mình gom chút tiền đưa cậu, ai cũng vui vẻ, có lợi hơn cho hình tượng mẫu mực của mẹ.”

“Nhưng mẹ làm gì có tiền?”

“Mẹ không có, nhưng… bà ngoại thì luôn có mà.”

Mẹ tôi sững người giây, rồi đôi mắt sáng rực lên:

rồi, bà con nói để dành hai mươi vạn làm tim.”

Tôi cười nhẹ, tiếp lời:

“Mẹ xem nè, mẹ tha thứ cho tài xế gây tai nạn, bà ngoại thì sẵn lòng hy sinh tiền mổ tim để giúp cháu gái hoàn thành giấc mộng làm mỹ nữ… Chuyện này là một màn vĩ đại hiếm , xã hội chắc chắn ca ngợi. Nghĩ mà xem, mẹ thành người nổi tiếng toàn tỉnh, đi đâu có người kính nể? kẻ từng cười chê nhà mình, không chừng giờ phải tìm chỗ chui xuống đất ấy chứ.”

Ánh mắt mẹ tôi lấp lánh một tia cuồng nhiệt.

Tôi lôi điện thoại ra, nhắn cho tên blogger kia “kế hoạch mới nhất”, đồng thời gửi luôn số điện thoại của cậu tôi cho hắn.

Blogger sáng mắt như trúng vé số:

“Còn có loại người ngu đến ?”

Tôi gật đầu:

“Dạng nội dung như này mà đăng lên, chắc chắn khán giả chửi sôi sục. Mà càng chửi nhiều thì anh càng kiếm tiền ngon, giới truyền thông các anh ai chả biết luật chơi này.”

Tên blogger lộ rõ vẻ tham lam trong mắt:

cô nhất định phải để tôi độc quyền vụ phỏng vấn này đấy nhé!”

Tôi nhắc khéo:

“Nhớ đấy, đừng để tôi thất vọng. Lo mà bàn bạc kỹ cậu tôi ‘kế hoạch lên sóng’. Dù thì… bà ngoại có khi không nỡ móc tiền đâu. Cho dù bà ngoại tôi có đồng ý, thì mất sạch tiền rồi không đủ để . Đến lúc phải bán nhà. Như , bà ấy phải ở chung phòng mẹ tôi. Mẹ tôi ngại mùi, bà ngoại ngáy to, lâu dần mẹ mất ngủ, stress thần kinh. Lúc ấy mà mẹ tôi nhận ra vấn đề, quay lại hối hận thì cũng muộn rồi.”

Gã blogger gật đầu như gà mổ thóc:

“Yên đi! Tôi đảm bảo khiến họ lên lưng cọp, xuống không nổi!”

Rất nhanh , điện thoại cậu tôi ngoài hành lang vang lên liên tục.

Nói vài câu, ông đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc.

Còn bà ngoại thì đã quay lại, ăn mặc lộng lẫy, mẹ tôi ríu rít bàn chuyện chọn đồ, nói gì trên truyền hình.

“Mẹ , đây là cơ hội tuyệt vời để ngẩng đầu thiên hạ, cho mọi người mẹ con mình đứng ở đỉnh cao đạo đức nào!”

“Hừ! , để bố con và con hồ ly tinh kia cũng , ai mới thật sự là người có thể diện!”

Nhưng bà ngoại vẫn có chút lo lắng, dù lần này nổi bật vẫn là mẹ tôi, còn bà thì chỉ là vai phụ.

Mẹ tôi cười bí hiểm:

“Mẹ yên , con có cách.”

Bà ngoại nghe thì tức mong chờ.

Tôi suýt không nhịn nổi cười đến đau bụng, mẹ tôi là không làm tôi thất vọng.

Lúc nãy tôi đã dặn bà: “Tuyệt đối đừng nói trước bà ngoại chuyện này, hãy để như một món quà bất ngờ.”

Thật không biết đến khi lên sóng livestream, bà ngoại mà phát hiện “tiền cứu mạng” của mình đã bị “cô con gái hiếu thảo” hào phóng quyên góp cho Ngô Diễm đi thẩm mỹ… bà ngoại tôi còn cười nổi không đây?

Tùy chỉnh
Danh sách chương