Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

4

Cảnh sát đến rất nhanh.

Tôi ngừng thở chưa đầy mười phút thì xe tuần tra đã tới nơi.

An An mồ hôi ướt đẫm cả đầu cả mặt, nhưng không rơi một giọt nước mắt.

Con bé chỉ nghiêm nghị, gương mặt căng cứng, nói với cảnh sát hướng mà tôi bị kẻ xấu khống chế đưa đi.

Nó cố gắng hết sức, cẩn thận mô tả diện mạo của kẻ thủ ác.

Mãi đến khi họ cuối cùng cũng tìm được chỗ tôi nằm, khuôn mặt nhỏ nhắn ấy mới bất ngờ ngã quỵ ngay bên cạnh tôi.

Trên người tôi có hơn mười vết d/a/o, toàn thân và khuôn mặt bê bết m/á/u.

Cả miệng cũng bị tên sát nhân điên loạn dùng kim chỉ thô sơ khâu lại một cách tàn nhẫn, t/h/i t/h/ể thê thảm không sao nhìn nổi.

Mấy viên cảnh sát đều bị sốc đến mức không kìm được mà hít sâu một hơi lạnh.

Thế nhưng An An như chẳng nhìn thấy gì cả.

Con bé vẫn như mọi khi, bình tĩnh, thậm chí còn nũng nịu, nhẹ nhàng đưa bàn tay nhỏ chạm vào tay tôi.

“Mẹ ơi, An An đã đưa chú cảnh sát tới rồi.

May quá, tìm thấy mẹ rồi.

An An rất ngoan, lúc nào cũng ngoan mà.”

Con bé dường như không biết tôi đã c/h/ế/t.

Hoặc có lẽ… chỉ là không chịu thừa nhận.

Những lúc thế này, tôi thường sẽ đưa tay xoa đầu con.

Sau đó xòe bàn tay ra, như ảo thuật biến ra một viên kẹo ngọt.

Nhưng lần này, tôi mãi mãi không thể chạm vào đầu con nữa.

Linh hồn tôi lơ lửng giữa không trung, run rẩy vì đau đớn và bất lực.

An An mới chỉ bốn tuổi.

Lục Uyên không hề biết đến sự tồn tại của con bé.

Còn bố tôi, bệnh tình gần đây trở nặng, sức khỏe yếu đi rõ rệt.

Ngay cả bản thân ông còn khó giữ nổi, thì làm sao có thể chăm sóc cháu gái tôi được nữa?

An An của tôi, phải làm sao bây giờ?

Cảnh sát nhanh chóng kéo con bé ra.

Một nữ cảnh sát nhẹ nhàng lấy tay che mắt nó lại, dịu dàng dỗ dành:

“Bé ngoan, mẹ chỉ đang ngủ thôi.

Để dì đưa con lên xe nghỉ một chút nhé?”

Bị che mắt lại, An An không hề phản kháng.

Chỉ ngoan ngoãn gật đầu:

“Dạ.

Dì cũng nhớ gọi mẹ lên xe sớm nhé.

Mẹ mà nằm ngoài đường thì sẽ bị lạnh mất.”

5

Nữ cảnh sát không thể nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ đưa An An lên xe.

Ngoài An An, và người chồng “trên giấy tờ” là Lục Uyên, người thân duy nhất còn lại của tôi chính là bố.

Việc hậu sự của tôi cần phải có người thân xử lý.

Tối hôm đó, cảnh sát đành mang theo tin tôi qua đời, cùng ảnh chụp t/h/i t/h/ể và dẫn theo An An, đến bệnh viện tìm bố tôi.

Tôi sốt ruột đến phát điên, biết rõ bố tôi sẽ không chịu đựng nổi tin này.

Hiện giờ bệnh tình của ông rất nặng, bản thân còn đang giữa lằn ranh sống c/h/ế/t.

Nhưng tôi chỉ còn lại linh hồn.

Dù có cố đuổi theo cảnh sát tới bệnh viện, lòng rối như tơ vò, tôi cũng chẳng thể làm gì được.

Trong phòng bệnh, khi An An thấy ông ngoại, con bé lập tức chạy đến mách:

“Ông ơi, mẹ lại ngủ ngoài đường nữa rồi.

Mẹ sẽ bị cảm mất, ông mau gọi cho mẹ đi, mẹ sợ ông nhất đó.”

Trước đây từng có một lần, tôi bận làm vụ án đến tận khuya.

Sau khi đón An An từ nhà trẻ về, tôi đã ngất xỉu bên lề đường.

Tôi thường không quan tâm đến sức khỏe của mình khi công việc bận rộn.

Nhưng chỉ cần bố gọi, dọa sẽ xuất viện để chăm tôi, là tôi lập tức nghe lời, bỏ hết việc để đến bệnh viện với ông, hứa lần sau sẽ biết chăm sóc bản thân hơn.

Lần này, dường như An An đã nhầm lẫn.

Con bé nghĩ tôi cũng chỉ như lần trước, chỉ là ngủ quên bên đường mà thôi.

Một cảnh sát đưa An An rời khỏi phòng bệnh tạm thời.

Những người còn lại, với vẻ mặt tiếc thương và bất lực, nói với bố tôi rằng tôi đã mất.

Dưới sự khẩn cầu của ông, họ đưa ảnh thi thể tôi cho ông xem.

Tôi nghe thấy tiếng máy đo nhịp tim bên giường bố vang lên báo động chói tai.

Đôi mắt đục mờ của ông nhìn trân trân lên khoảng không.

Nhiều lần há miệng định nói gì đó, nhưng không phát ra được tiếng, cũng không khóc nổi.

Tôi không dám nhìn tiếp, quay mặt đi, hoảng loạn rời khỏi phòng bệnh.

Cảnh sát nhanh chóng rút lui.

Có lẽ vì lo ngại sức khỏe ông quá yếu, họ không nói thêm điều gì, cũng không ép ông phải lo liệu hậu sự của tôi ngay.

Tôi theo An An quay lại phòng bệnh, thấy bố đang ngồi lặng trên giường, mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

An An chạy đến, bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay gầy guộc đang truyền dịch của ông.

Con bé nhẹ nhàng vỗ vỗ:

“Ông ơi, ông gọi cho mẹ chưa?”

Bố không nhúc nhích, thần sắc vẫn c/h/ế/t lặng, dõi mắt nhìn ra ngoài khung kính.

Cho đến khi An An hoảng hốt kêu lên:

“Ông ơi, tay ông chảy m/á/u rồi!”

Bàn tay ông vì siết quá mạnh mà đẩy luôn kim truyền ra khỏi mạch m/á/u.

Lúc ấy ông mới như bừng tỉnh.

Sau một thoáng do dự, ông đưa tay rút hẳn kim truyền trên mu bàn tay ra.

Gương mặt trắng bệch, ông nhẹ nhàng xoa đầu An An:

“Không sao đâu, ông không đau. Thuốc hết rồi, không cần truyền nữa.”

Vừa nói, ông vừa cầm lấy áo khoác bên giường.

Run rẩy móc ra từ túi một chiếc thẻ ngân hàng, nhét vào túi áo của An An.

Ngay khoảnh khắc đó, tôi dâng lên một linh cảm vô cùng bất an.

Chiếc thẻ ngân hàng đó chứa toàn bộ tiền tiết kiệm của bố tôi suốt những năm qua, cùng với đồng lương ít ỏi của tôi.

Ông vịn mép giường, chậm rãi bước xuống.

Cả người run lẩy bẩy, ông nắm lấy tay An An, dắt con bé đi ra ngoài.

Giọng nói vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, nhưng lại như thể linh hồn đã rời khỏi thân xác:

“Vậy ông đi tìm mẹ nhé.

An An vào với cô y tá một lát được không?”

6

An An lập tức gật đầu:

“Dạ, mẹ nghe lời ông ngoại nhất mà.”

Gần nửa đêm, bố tôi một mình rời khỏi bệnh viện.

Ông ra tới ven đường, có vẻ như định bắt taxi.

Nhưng lại cứ đứng yên, không nhúc nhích.

Đôi mắt đục ngầu nhìn về dòng xe cộ tấp nập trên phố, thất thần như đang chìm vào một cơn mộng.

Ông trông có vẻ rất bình tĩnh.

Nhưng sắc môi đã tím tái, cùng đôi tay thõng xuống hai bên, run rẩy dữ dội dù ông đang cố kiềm chế.

Tất cả đã tố cáo nỗi hoang mang và tuyệt vọng sâu kín trong lòng ông.

Tôi đã c/h/ế/t rồi.

Trên thế giới này, người con gái từng kề vai sát cánh với ông suốt hơn mười năm, người duy nhất ràng buộc ông, thúc ép ông sống tiếp đã ra đi.

Trong những tháng năm khốn khó, tôi và ông từng cùng nhau ngụp lặn trong bùn lầy cuộc sống.

Tựa vào nhau mà sống.

Một cơn gió lướt qua, lùa vào mái tóc ông, để lộ thêm vài sợi bạc mới.

Thật lâu sau, tôi nghe thấy ông khẽ thì thầm:

“Nhóc con, sao… còn chưa tan ca về vậy?”

Không còn ai trả lời ông nữa.

Chỉ còn màn đêm lặng như nước, và làn gió hè vô thanh cuốn theo lá rụng.

Ông ngẩng đầu, nhìn mông lung lên bầu trời, nói tiếp như đang dọa tôi:

“Nếu không về nữa, bố lại trốn viện lần nữa đó.”

Ngày trước, vì không nỡ để tôi tốn tiền thuốc, ông đã vài lần giấu tôi làm thủ tục xuất viện, định bỏ về.

Tôi giận quá, kéo ông quay lại bệnh viện, dọa rằng nếu lần sau còn không ngoan ngoãn nằm viện, tôi sẽ đánh cho một trận.

Khi ấy, ông chỉ lặng lẽ cụp mắt xuống, rồi lại không nhịn được mà nói:

“Con làm việc cực quá.

Bố còn khỏe, đỡ một phần viện phí, chắc con có thể nghỉ ngơi thêm một ngày.”

Ông còn nói:

“Nhiều người khen con là luật sư giỏi.

Nhưng bố chỉ mong con đừng vất vả như vậy.”

Bao nhiêu năm qua, chỉ có hai bố con nương tựa vào nhau mà sống.

Dòng xe cũ rời đi, lại có những dòng xe mới tràn đến.

Đêm càng lúc càng sâu.

Cho đến khi một chiếc taxi khác chạy ngang qua trước mặt.

Đợi thật lâu, ông dường như cuối cùng cũng hoàn hồn.

Giơ tay vẫy xe.

Rồi lên xe, ngồi ở hàng ghế sau.

Xe lăn bánh.

Ông nhìn qua cửa kính, ánh mắt dõi theo những bóng cây lùi dần về phía sau.

Rất lâu sau, như thể cuối cùng nhớ ra điều gì đó.

Ông khẽ khàng, lặng lẽ thở dài một tiếng:

“À… không về nữa rồi.

Tiểu Ân của bố… đi mất rồi.”

Mũi tôi cay xè, chỉ còn lại nỗi chua xót khôn cùng.

Chiếc taxi lao đi trong màn đêm tĩnh mịch, không ngừng chạy về phía trước.

Tôi không biết bố định đi đâu.

Cho đến khi xe dừng lại trước một khu bệnh viện tâm thần.

Ông bước xuống, khẽ sờ vào túi áo, rồi đi thẳng về phía khuôn viên bệnh viện.

Tôi nhìn thấy trong túi ông lộ ra một phần cán dao gọt hoa quả.

Lúc ấy tôi mới bàng hoàng nhận ra… ông định làm gì.

Ông hẳn đã biết ai là hung thủ.

Biết kẻ đó vì có bệnh lý tâm thần nên sẽ không phải chịu trách nhiệm hình sự.

Tôi nghe được tiếng ông vang lên, dịu dàng mà kiên định:

“Pháp luật không thể giúp Tiểu Ân.

Bố thì có thể.”

Giống như năm nào, khi ông nhặt tôi bên lề đường, khẽ hỏi:

“Không ai đón cháu à?

Vậy… có muốn về nhà với bác không?”

Tôi nhào đến trước mặt ông, gào lên thất thanh, tim hoảng loạn như vỡ tan.

Tùy chỉnh
Danh sách chương