Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Nhưng tôi đã c/h/ế/t rồi, ông không thể nhìn thấy tôi nữa.
Chỉ có bước chân run rẩy nhưng kiên quyết, từng bước tiến gần về phía khuôn viên bệnh viện.
Cho đến khi ông đứng trước bức tường bao, dường như định trèo vào bên trong.
Đúng lúc ấy, phía sau ông, một giọng trẻ thơ, bất an vang lên:
“Ông ơi.”
Bàn tay đang cầm d/a/o của bố tôi bỗng khựng lại.
Ông quay đầu, dưới ánh trăng lờ mờ, nhìn thấy An An đang đứng cách đó không xa.
Bóng dáng nhỏ bé ấy lao tới, ôm chặt lấy ông.
“Con muốn đi với ông…
Cùng đi tìm mẹ.
Con đã nhờ cô y tá dẫn con theo rồi.”
Bàn tay bố tôi đầy những vết bầm do truyền dịch suốt thời gian dài, khẽ run lên.
Con d/a/o trong tay ông rơi lặng lẽ xuống bãi cỏ.
Thật lâu sau, ông mới khàn giọng cất lời:
“Ông sẽ đưa An An đến viện phúc lợi ở tạm một thời gian, có được không?
Mẹ con gọi điện cho ông, nói rằng phải đi rất xa để nhận vụ kiện, cần một thời gian mới quay về được.
Ông đang bệnh, không chăm sóc được con.”
Đứa trẻ ôm chặt lấy ông, cơ thể bé nhỏ khẽ run lên.
Cuối cùng, nó ngoan ngoãn gật đầu:
“An An nghe lời.
Sẽ đợi mẹ về.”
Gương mặt bố tôi trắng bệch, ánh mắt trống rỗng.
Ông ngồi sụp xuống đất, siết chặt lấy An An vào lòng.
Giọng ông khản đặc, nghẹn ngào:
“Xin lỗi… xin lỗi… là ông không tốt…”
An An đưa tay sờ nhẹ lên mặt ông:
“Ông đừng buồn.
Mẹ con bận việc, ông thì đang bệnh.
An An sẽ ngoan.
Ở đâu cũng được mà.”
Ngay trong đêm, bố tôi dẫn An An đến đồn cảnh sát, hỏi về thủ tục đưa con bé vào viện phúc lợi.
Việc ông vội vã muốn gửi An An đi, phần lớn không phải vì sức khỏe của mình.
Mà bởi vì… ông muốn trút bỏ hết ràng buộc, để có thể đi báo thù cho tôi.
Tôi nóng ruột đến phát điên, nhưng chẳng thể làm gì, chỉ đành đi theo họ đến sở cảnh sát.
Cảnh sát kiểm tra một lúc, rồi nhìn sang bố tôi, hỏi:
“Đây là con của cô Đường và chồng cô ấy, đúng không?”
Bố tôi gượng gạo đáp:
“Con gái tôi không có chồng.
Năm năm trước, nó đã ly hôn rồi.”
Viên cảnh sát nhíu mày, lộ rõ vẻ khó hiểu:
“Nhưng theo hồ sơ chúng tôi tra được, cô Đường vẫn chưa ly hôn.
Nếu muốn đưa bé vào viện phúc lợi, cần phải có người xác nhận thông tin t/ử v/o/n/g của cô ấy.
Và xác nhận người chồng trên giấy tờ không phải là cha ruột của đứa bé.
Viện phúc lợi chỉ tiếp nhận những trẻ mồ côi cha mẹ, hoặc không được cha mẹ nuôi dưỡng.”
8
Bố tôi đứng c/h/ế/t lặng tại chỗ, không dám tin vào tai mình.
Năm năm trước, tôi bị người hãm hại, xảy ra trận cãi vã dữ dội với Lục Uyên.
Anh ta mắng tôi ti tiện, một mực cho rằng tôi giăng bẫy anh.
Còn tôi, không cam lòng mang tiếng xấu như vậy, lòng đầy uất ức, cố chấp không chịu ly hôn.
Tôi tức đến tột cùng, dẫn bố rời thành phố, chuyển tới nơi khác sinh sống và làm việc.
Tôi lừa ông rằng tôi và Lục Uyên đã hết tình cảm, đã ly hôn từ lâu.
Sau khi rời đi không lâu, tôi phát hiện mình mang thai.
Dù đã uống rất nhiều thuốc bổ m/á/u, nhưng vì cơ thể thiếu m/á/u nặng, tôi không thể p/h/á được cái thai.
Thế nên, cho đến tận bây giờ, bố tôi vẫn không hề biết tôi chưa ly hôn.
Cũng chẳng rõ An An có phải là con của Lục Uyên hay không.
Cảnh sát lại lên tiếng:
“Chúng tôi không tìm thấy điện thoại của cô Đường ở hiện trường.
Nếu ông có cách liên hệ với chồng của cô ấy, mong ông hãy gọi.
Nếu đứa trẻ là con của người chồng, thì không cần phải đưa vào viện phúc lợi, có thể để bên phía cha ruột chăm sóc.”
“Không cần.”
Bố tôi đột ngột cắt ngang lời cảnh sát, giọng lạc hẳn đi vì căng thẳng.
Một lúc sau, ông thất thần nói tiếp:
“Đứa bé không phải con của anh ta.
Không cần anh ta nuôi.”
Tôi và Lục Uyên kết hôn hơn 5 năm, gần như chưa từng có lấy một ngày yên ấm.
Bố tôi biết điều đó.
Vì thế, ông cũng hiểu, dù An An có phải con ruột hay không, Lục Uyên cũng sẽ không nhận con bé.
Cảnh sát thở dài:
“Dù đứa trẻ được gửi vào viện phúc lợi, thì giấy chứng t/ử của cô Đường vẫn cần có chữ ký xác nhận từ chồng cô ấy.”
Bố tôi im lặng rất lâu.
Tôi hiểu, ông không muốn liên lạc với người đó chút nào.
Năm xưa, ông đã tận mắt chứng kiến tôi và Lục Uyên cãi nhau dữ dội ra sao, nghe thấy chính miệng Lục Uyên nói muốn ly hôn, thậm chí đến cả nhìn tôi một cái cũng thấy ghê tởm.
Ông đều chứng kiến, đều nghe được.
Nhưng tôi không còn nữa.
An An mới chỉ bốn tuổi, vẫn cần được sắp xếp cuộc sống ổn thỏa.
Bố tôi quay đầu, nhìn qua cửa sổ, nơi An An đang được nữ cảnh sát ngồi bên cạnh, dỗ dành ăn kẹo.
Cảnh sát nhìn theo ánh mắt ông, khẽ thở dài:
“Có lẽ bé đang bị rối loạn căng thẳng sau sang chấn…
Nên mới cứ nghĩ mẹ mình vẫn còn sống…”
Anh ta không nỡ nói tiếp.
Bàn tay già nua của bố tôi siết chặt lại trong lòng bàn tay.
Cuối cùng, ông cũng lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho Lục Uyên.
Lúc ấy đã là rạng sáng, nhưng điện thoại rất nhanh đã được bắt máy.
Có lẽ vì còn bận công việc, bên kia vẫn chưa ngủ.
Bố tôi vừa xưng tên, vừa nhắc đến đứa cháu gái bốn tuổi tên là An An.
Chưa kịp nói đến chuyện tôi đã qua đời, bên kia đã mất kiên nhẫn, cắt ngang đầy khó chịu:
“Con? Con cái gì?
Tôi với Đường Ân đã ly thân nhiều năm, xem như đã ly hôn!
Dù cô ta có c/h/ế/t rồi cũng đừng đến tìm tôi!”
9
Bố tôi nghẹn họng, không thốt nên lời.
Có lẽ ông nghĩ, bên kia đã biết tin tôi qua đời.
Khuôn mặt ông run rẩy, thật lâu sau mới cố gắng cất tiếng nói:
“Cậu… vẫn là chồng hợp pháp của Tiểu Ân.
Làm ơn ký xác nhận vào giấy chứng tử của con bé, để đứa nhỏ… có thể làm thủ tục nhận nuôi.”
Chỉ là vài câu ngắn ngủi, nhưng giọng ông run lên nhiều lần đến mức không thể nói trọn vẹn.
Hai mắt ông đã đỏ rực.
Nhưng đáp lại ông, là tiếng cười khinh bỉ và căm ghét vang lên từ đầu dây bên kia, như thể vừa nghe được một trò đùa lố bịch:
“Vì không muốn ly hôn, giờ đến cả chuyện c/h/ế/t cũng dám dựng lên à?”
Bố tôi không còn nói gì được nữa.
Giọng cười lạnh lẽo càng thêm cay nghiệt:
“Vậy thì chúc cô ta sớm được như ý nguyện!”
Bàn tay cầm điện thoại của bố tôi siết chặt lại.
Chỉ còn lại âm thanh tút tút vang lên anh ta đã dập máy.
Bàn tay ông vẫn run rẩy, khẽ lẩm bẩm:
“Sao lại… chưa ly hôn chứ?
Loại người như vậy…”
Người kia không nghe điện thoại của bố tôi nữa.
Thay vào đó, đầy phẫn nộ, anh ta gửi cho tôi một tin nhắn:
“Đừng giở mấy trò kinh tởm này nữa!
Đường Ân, dù cô có mưu tính cách mấy, lần này cũng đừng mơ kéo dài chuyện ly hôn, tôi chán ngấy rồi!”
Tôi bỗng thấy nhẹ nhõm… vì điện thoại mình đã rơi vào tay tên sát nhân.
Nếu không, nếu bố tôi nhìn thấy tin nhắn như thế, ông chắc chắn sẽ càng đau lòng hơn nữa.
Tôi vốn chẳng giỏi khiến ai yêu mến.
Ngay cả người chồng vất vả có được, cũng căm ghét tôi suốt bao nhiêu năm.
Không thể liên lạc được với Lục Uyên, bố tôi cố gắng gượng dậy lo hậu sự cho tôi xong, rồi vẫn quyết định mua vé tàu đi Hải Thị nơi Lục Uyên đang sống.
Cơ thể ông yếu, lại xa lạ đất khách.
Sáng sớm, xuống tàu ở Hải Thị, ông dắt theo An An, khổ sở hỏi đường, vất vả tìm người, lòng rối như tơ vò.
Phải đến gần trưa, cuối cùng mới tìm được tới công ty của Lục Uyên.
Nhưng tòa nhà công ty rộng lớn ấy, ông còn chưa kịp bước vào đại sảnh, đã bị bảo vệ ngăn lại.
Trời nắng như đổ lửa, An An mệt đến mức khuôn mặt tái nhợt.
Thế nhưng con bé chỉ nắm chặt lấy vạt áo ông ngoại, không hề mở miệng than lấy một câu.
Bố tôi cẩn thận đưa tập hồ sơ vẫn siết chặt trong tay về phía bảo vệ đứng gác:
“Làm ơn giúp tôi.
Con gái tôi… đã qua đời rồi, con bé là vợ của anh Lục Uyên.
Tôi có việc rất gấp, cần gặp anh ấy.”
Bao năm nay, chuyện Lục Uyên từng kết hôn gần như chẳng ai biết đến.
Bảo vệ chỉ cho rằng ông là kẻ điên hoặc kẻ lừa đảo.
Anh ta không nhận lấy hồ sơ, vẻ mặt đầy khinh thường:
“Chủ tịch Lục sắp cưới cô Ôn Dao rồi đấy.
Con gái ông là vợ của chủ tịch à? Ha!
Định lừa người cũng nên tìm hiểu trước đã chứ!”