Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hơn , việc tôi chủ động nhịn một tuần để tiết kiệm tiền xe là nguyên nhân chính dẫn đến cái chec.
kiện gia đình cậu mợ và thắng kiện là điều rất khó.
lắm đòi lại được một ít tiền.
12.
Mẹ mở cặp sách của tôi, lấy ra xấp bài kiểm tra và bảng điểm tôi đưa cho bà xem đêm Trung thu, trên vẫn in dấu giày của bà.
bà cũng thấy.
Trên khuôn tiều tụy của mẹ tôi nở một nụ cười.
"Hóa ra con cho mẹ xem cái này."
Một cuốn sổ nhật ký được bọc bìa cẩn thận bằng một tờ lịch cũ đã thu hút sự chú ý của mẹ.
là tờ lịch của năm mẹ và tôi sống nhà bà ngoại.
Nó được tôi trân trọng bọc quanh cuốn nhật ký ấy.
mẹ run rẩy mở cuốn nhật ký ra.
[Hôm nay mẹ gọi điện đến, rất nói với mẹ là tôi được hạng nhất toàn khối. Tuy mẹ nói vài câu với cậu, tôi đã thấy giọng mẹ, thật hay, thật dịu dàng. Mẹ hình hơi mệt, hy vọng hôm nay mẹ không làm việc vất vả.]
[Mợ cho chị họ và em họ sô cô la mẹ mua rồi, tôi lén một cái, chắc chắn là rất ngọt! Món bánh bao chay ít ỏi trong tự nhiên thấy không ngon .]
[Bề ngoài chị họ và em họ hòa thuận, thực ra đều ghec đối phương chec đi được, mợ bênh vực trắng trợn bảo chị họ đi chec đi, đáng sợ ! Nếu tôi chec, liệu mẹ có buồn không? Có rơi một giọt nước vì tôi không?]
[Đói ! Lại là một ngày nhớ món mẹ nấu!]
Đối diện với tình yêu thầm lặng mãnh liệt của con , mẹ tôi khóc đến tan nát cõi lòng.
Bà chạy vào trong bếp, tự nấu ba món một canh cho vào hộp giữ nhiệt, giữa đêm khuya, bà lẩm bẩm đi khắp nơi tìm tôi.
"Con , về nhà cơm đi nhé?"
mẹ ơi! Con không bao giờ có thể món mẹ nấu rồi.
13.
Ngày của kỳ nghỉ Quốc khánh, gia đình cậu mợ mặc sang trọng, đến nhà mẹ tôi từ sáng sớm.
Mợ tôi kéo cậu tôi ra một góc, lén lút bàn bạc:
"Lát cái thằng họ Chu kia đến đón dâu, một trăm vạn tiền sính không được thiếu một xu nào, ông phe với tôi, rõ chưa?"
Cậu tôi lộ ra vẻ khó xử, không dám làm trái lời mợ.
Chị họ thấy mẹ tôi ngồi bên giường với vẻ kỳ lạ, khó hiểu hỏi:
"Cô ơi, sao đến giờ rồi cô chưa đi đến tiệm váy cưới trang điểm?"
Mẹ tôi đờ đẫn ngước , hai sưng đỏ, khuôn tiều tụy đến đáng sợ khiến chị họ giật mình.
Mẹ tôi nói với biểu cảm quái dị:
"Chắc con chưa biết đâu nhỉ? Tiểu Vân chec đột ngột nhà con, hôn hủy rồi, cô và chú Chu chia rồi."
Chị họ kinh hãi há hốc mồm:
"Hạ đường huyết sẽ gây chec sao? Chẳng ngủ một giấc là khỏe lại à?"
Hình nhận ra mình đã lỡ lời, chị họ đỏ , lắp bắp giải thích:
"Là… là em trai con nói ngủ một giấc là khỏe lại, tất là do nó nói nhảm đấy."
Ánh mờ đục của mẹ lóe một tia hung dữ đầy độc ác.
"Con… con đi nói với bố mẹ đây." Chị họ quay lưng định đi thì bị mẹ tôi chặn lại.
Mẹ đưa cho chị họ một túi hồ sơ căng phồng.
"Đây là sổ đỏ bất động sản và tất thẻ ngân hàng của cô, cô đã ký hợp đồng chuyển nhượng nhà rồi, mật khẩu thẻ cũng đã ghi lại, tổng giá trị gần 5 triệu tệ, tiền vay ngân hàng khoảng hai năm, con giúp cô giao cho bố mẹ con, để họ chia cho con và em trai con nhé."
Chị họ suýt thì không kìm được nụ cười khóe miệng.
"Vậy cô thì sao?"
"Cô đã suy nghĩ đêm, nửa đời này cô rốt cuộc đang theo đuổi điều gì, có thực sự là vì Tiểu Vân không? Cô chưa tìm thấy câu trả lời…"
Mẹ tôi đờ đẫn nói, "Cô xuất gia, có lẽ cô sẽ tìm thấy câu trả lời ."
Gương chị họ sốc thể thấy một điên.
Khi bước ra khỏi phòng ngủ của mẹ tôi, chị ta đã lén lút nhét túi hồ sơ vào túi xách, sau khóc lóc cực kỳ khoa trương:
"Bố, mẹ, không xong rồi, Tiểu Vân xảy ra chuyện rồi…"
Mẹ tôi cong môi cười quái dị.
Cậu mợ tôi mẹ đi đến nhà tang và lò hỏa táng.
Cậu tôi không dám mẹ tôi một lần nào từ đầu đến , biết cắm đầu làm việc.
Mợ tôi gào mấy tiếng không hề rơi 1 giọt nước nào, giả mù sa mưa nắm mẹ tôi an ủi:
"Em cũng đừng đau buồn, chec không thể sống lại, hủy hôn thì hủy thôi, thằng Diệu Tổ nhà chị sau này nhất định sẽ hiếu thảo với em, nuôi em lúc về già."
Mợ tôi nháy với em họ Diệu Tổ.
Em họ khó chịu gật đầu, nói với vẻ bực bội:
"Cô ơi, con vừa nói nhà tang này đắt lắm, chec thì chec rồi, thiêu xong rồi rắc ra biển là được. Số tiền cô tiêu sau này đều là của con, có cô nên hỏi ý kiến con không?"
Cậu tôi xấu hổ không dám ai, đánh nhẹ vào lưng em họ bảo nó câm miệng.
Mẹ tôi bình tĩnh nói:
"Không sổ đỏ và tất thẻ ngân hàng của cô đã giao cho chị con rồi sao, cô bảo nó đưa cho mẹ con rồi mà?"
"Cô đã kỹ hợp đồng chuyển nhượng nhà, mật khẩu thẻ cũng đã ghi lại, tổng giá trị gần 5 triệu tệ, tiền vay ngân hàng khoảng hai năm. Những thứ này đều là do chú Chu trả tiền mua ."
"Vậy 5 triệu tệ này đều là của chị sao? Khoan đã!" Mợ tôi kinh hãi, "Cái con ranh này, thảo nào hôm nay tự nhiên nói thấy không khỏe trong nên không đến được, chec rồi, không lẽ nó cầm tiền của chị trốn đấy chứ?"
Diệu Tổ cuống quýt dậm chân:
"Mẹ, rõ ràng là tiền của con, mẹ mà nói bậy , con sẽ rút ống thở của mẹ khi mẹ về già đấy, mẹ có tin không?"
"Cái đồ sói trắng này!" Mợ tôi chọc mạnh vào trán em họ, "Có cho mày hay không là xem tâm trạng của bà đã."
Diệu Tổ mở điện thoại xem camera giám sát nhà, phát hiện chị đang hốt hoảng thu dọn hành lý:
"Chị cướp tiền của con rồi, chị ấy định trốn, mẹ mau ngăn chị ấy lại đi!"
Mợ tôi và Diệu Tổ hớt hải chạy ra khỏi nhà tang .
Cậu tôi đỏ hoe mẹ tôi, khẽ nói một tiếng: "Anh xin lỗi!"
Mẹ tôi quay lưng lại một cách hờ hững.
"Tình nghĩa anh em giữa chúng ta đã hết, tôi không gặp lại các ."
14.
Kế hoạch trốn tiền của chị họ đã thất bại.
Chị ta bị mợ điên tiết chặn đánh nhà, rồi bị lỡ đánh chec.
Càng thái hơn là Diệu Tổ đã quay lại toàn bộ trình và đăng mạng để tố cáo mẹ mình.
Mục đích duy nhất của nó là 5 triệu tệ tài sản được giao cho bố trung thực của nó giữ hộ.
Thứ chờ đón mợ tôi có nhà tù lạnh lẽo.
Tuy nhiên, Diệu Tổ đã phán đoán sai lầm.
Cậu tôi lại trả lại toàn bộ tài sản cho mẹ tôi, ông nói gia đình họ không xứng đáng được thừa kế khối tài sản này.
Diệu Tổ vừa khóc lóc vừa hăm dọa, rồi đấm đá cậu tôi.
Cậu tôi không thể dạy dỗ được nó, vì lợi ích của Diệu Tổ, cậu đã gửi nó vào trại cải tạo đặc biệt.
, mẹ tôi đã quyên góp tất tài sản của mình.
Bên nhận là một quỹ từ thiện địa phương chuyên giúp đỡ trẻ em nghèo.
mục " tặng", bà để lại tên của tôi.
Ghi chú: [Xin dùng công đức này, hồi hướng cho đứa con bất hạnh của tôi, cầu mong tất trẻ em trên thế giới đều thoát khỏi cảnh đói khổ.]
Mẹ vào di ảnh tôi, nói ra câu nói mà tôi khao khát nhất từ trước đến nay:
"Con của mẹ, mẹ yêu con rất nhiều, con có thấy không?"
Linh hồn tôi dường sắp tan biến, vào khoảnh khắc , nó đã khôi phục lại sự ổn định.
Mẹ tôi đường, bước vào ngôi chùa cổ trên núi, pháp hiệu là "Tịch Hối".
Sau , tôi bỗng cảm thấy nhẹ nhàng và bình yên chưa từng có.
Một chiếc thang trời với ánh sáng dịu dàng hạ xuống, tôi cứ thể bước …
(Hết)