Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40UTa763ra

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Trọng sinh trở về, ta nhìn vào cẩu nhi tử – Thẩm Độ đang quỳ dưới chân.

Hắn đang không tiếc lời tâng bốc ả tiểu thiếp ở bên ngoài, lại đem vị tiểu thư dòng chính Thôi gia ở Thanh Hà – người mà ta đã khổ công tính toán muốn hắn cưới – chê bai đến không ra gì.

Ta chỉ mỉm cười, nói:

“Con ta, ngoan, lại đây nào.”

Hắn quỳ gối lết lại gần.

Ta dứt khoát trở tay tát cho hắn một cái.

“Lôi ra ngoài đánh 30 trượng, xem xem hắn có dám nói lại không.”

1

Ta nắm chặt chén trà trong tay, cụp mắt xuống.

Khi nước trà xuyên qua chiếc đế sứ, ấm áp lan tới đầu ngón tay, ta cuối cùng cũng nhận ra: đúng là mình đã sống lại một đời.

Bên ngoài, tiếng kêu thảm thiết của Thẩm Độ vang lên không ngớt, ký ức kiếp trước như ngựa xe chạy qua trước mắt.

Kiếp trước, ta đã chết trong tay ả tiểu thiếp kia.

Trong thời gian hồn phách lẩn khuất trong phủ Võ Trung hầu, ta mới phát hiện: nàng ta là gian tế của vong quốc, đến đây để trả thù nhà họ Thẩm.

Ả hại chết ta, đốt từ đường, tuyệt diệt huyết mạch chính thống của Thẩm Độ.

Vậy mà Thẩm Độ lại tha thứ cho nàng ta, ân ái thủy chung, cuối cùng còn cam tâm uống cả thuốc tuyệt tử chỉ vì nàng ta không muốn sinh hạ cốt nhục của kẻ thù.

Thật là một mối tình sinh tử không rời, khắc cốt ghi tâm.

Nghe tiếng hắn kêu rên thảm thiết bên tai, dù hấp hối vẫn không ngừng cầu xin, ta dứt khoát ném vỡ chén trà.

Nhìn hắn sau khi chịu hình xong, tất nhiên là trên người không có vết thương thực sự.

Dù sao nhiều năm qua, ta thương yêu Thẩm Độ – độc đinh nhà họ Thẩm như trân châu bảo ngọc, chẳng cầu hắn thành tài, chỉ mong hắn bình an sống dưới bóng mát do phụ thân, nhị thúc và huynh trưởng hắn liều mạng đánh đổi.

Hừ, hắn quả thật là sống sung sướng.

Ta liếc mắt nhìn đám người hầu tay cầm trượng đang ngơ ngác nhìn nhau, không nỡ làm khó họ phải đoán ý chủ nhân.

“Đưa đây cho ta.”

Hắn hoảng hốt nhìn ta xắn tay áo.

“Nương!”

“Đã gọi ta là nương thì phải nghe lời ta.”

“Ta chỉ hỏi một câu: Cô nương Thôi thị ở Thanh Hà, ngươi cưới hay không cưới?”

Hắn nghiến răng:

“Không cưới.”

Ta gật đầu.

Tốt, có cốt khí.

Ta vận sức như lúc ra trận giết giặc ngoài biên quan, giáng mạnh một trượng vào ống chân hắn.

Một tiếng răng rắc vang lên, cây trượng gãy đôi, hắn rú lên thảm thiết.

Thẩm Độ không ngừng gọi “mẫu thân”, hắn thấy ta lại cầm thêm một cây gậy khác thì cuối cùng cũng hoảng loạn.

“Nương! Nương! Nương! Con từ nhỏ đã không có phụ thân, người nhẫn tâm nhìn con chết sao?”

Ta trầm giọng:

“Ngươi còn mặt mũi nhắc tới phụ thân ngươi?”

“Ngươi ăn cao lương mỹ vị, uống rượu ngon, mặc lụa là gấm vóc, có thứ nào không phải do những người đi trước ngươi dùng mạng đổi lấy?”

“Ngay cả đại ca ngươi, hắn chưa từng được sống tới tuổi này đã phải chết trận nơi sa trường!”

“Ngươi ham chơi, ta liền cho ngươi thời gian thu tâm dưỡng tánh.”

“Thanh Hà Thôi thị là hôn ước do phụ thân ngươi để lại, người ta gả cho nhà họ Thẩm ta là vì đại nghĩa, ngươi tưởng người ta là vì ngươi – một kẻ không văn, không võ, không ra gì sao?”

“Hôm nay ngươi từ hôn, ngày mai nghênh thú một kỹ nữ vào cửa, thứ ngươi vả vào không chỉ vào mặt nhà họ Thôi, mà còn là mặt của cả nhà họ Thẩm!”

Ta đánh gãy cây gậy thứ hai, máu chảy đầm đìa.

Ta mím môi không nói một lời, nhìn tiểu tư và quản gia hắn đang khổ sở van nài.

Cuối cùng, ta cũng không xuống tay lần ba.

“Ngươi cứ ở đây mà nghĩ cho thật kỹ.”

Ta không cho phép Thẩm Độ về phòng nghỉ ngơi.

Chỉ để hắn nằm dưới nắng gắt, cách một lúc lại đút một ngụm cháo loãng.

Xem như cảnh tỉnh hắn một lần.

2

Ta đến từ đường, ngẩng đầu nhìn những bài vị xếp cao ngất, không nén được mà rơi lệ.

Ta dâng hương cho phu quân, tiểu thúc và trưởng tử Thẩm Minh Viễn.

Ta thở dài, tay khẽ vuốt mặt bàn hương án được sơn đen bóng:

“Không biết có phải nhờ các ngươi phù hộ mà ta mới có thể quay về hay không. Dù có phải chết thêm một lần nữa, ta cũng tuyệt đối không để Thẩm gia tuyệt hậu, khiến cái chết của các ngươi trở thành uổng phí.”

Năm xưa, ta vừa sinh hạ Thẩm Độ liền ra chiến trường.

Đến khi chiến sự kết thúc, toàn tộc Thẩm gia chỉ còn mỗi mình ta sống sót trở về.

Thẩm Độ được gửi nhờ tổ mẫu hắn chăm sóc.

Ta sau khi trở về liền bị thương nặng nằm liệt giường, chớp mắt, đến khi hắn tám tuổi mới trở về sống dưới gối ta.

Tính tình hắn có phần nghịch ngợm, lại chẳng có tài cán gì.

Ta nghĩ, thế cũng tốt.

Chỉ cần Thẩm Độ sống an nhàn làm một công tử phú quý là đủ, hắn muốn nghe hát xem kịch, ta đều chiều theo.

Chỉ là hồi còn nhỏ, hắn bị người đưa tới thanh lâu rồi cậy thế trêu ghẹo kỹ nữ, ta khuyên không được nên nặng tay dạy dỗ, đánh hắn đến nỗi ba ngày ba đêm không muốn nói chuyện với ta.

Sau này Thẩm Độ đọc được ít kinh thư thánh hiền mới bằng lòng gọi ta một tiếng “nương”, thay vì “mẫu thân”.

Có lẽ là do ta dạy sai.

Nhưng vinh quang của Thẩm gia là từng tấc đường được nhuộm bằng máu của người Thẩm gia.

Ta tuyệt đối không để ai phá hủy nó.

Ngày mai chính là ngày đại tiểu thư Thôi gia nhập môn.

Kiếp trước, Thẩm gia chúng ta đã phụ nàng.

Ta thở dài bước ra khỏi từ đường, tiếp lấy danh mục quà tặng mà quản gia đưa tới.

Ông muốn nói lại thôi, không biết phải mở lời thế nào.

“Thiếu gia vẫn không chịu ra bái đường?”

Quản gia Vạn bá chần chừ gật đầu.

Ông bắt đầu khuyên bảo:

“Nếu thiếu gia thật sự thích người kia, hay là… phu nhân cứ dàn xếp ổn thỏa, cho cô ta một danh phận quý thiếp?”

Kiếp trước ta cũng từng nghĩ như thế.

Kết quả lại rước sói vào nhà.

Ta cẩn thận rà soát lại trình tự hôn lễ ngày mai, xoa nhẹ huyệt thái dương, khẽ nói:

“Bịt miệng công tử lại rồi nhốt vào phòng củi. Tìm một ám vệ giỏi dịch dung thay thế. Tới lúc đó ta sẽ đích thân giải thích với hôn tử.”

“Ám vệ phải có vóc dáng tương tự, đến khi uống hết ba chén rượu thì bảo hắn vì vui mừng quá mà uống say.”

Ta lại gọi tâm phúc trong đám ám vệ tới.

“Ngươi đi tra cho ta về ả Sở Nhi ở Xuân Hương Lâu.”

Không biết nếu ta đặt bằng chứng nàng là gian tế trước mặt Thẩm Độ, hắn còn cứng miệng được nữa hay không.

3

Hôm sau, trong tiếng pháo đỏ rực và tơ lụa bay phấp phới, đại tiểu thư nhà họ Thôi – Thôi Ngọc Trân bước vào cửa Thẩm gia.

Hôn lễ diễn ra thuận lợi, sau ba tuần rượu liền động phòng.

Kẻ ngoài nhìn vào đều trêu ghẹo rằng lang tình thiếp ý, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng.

Giữa đêm xuân ngàn vàng ấy, Thẩm Độ bị ta trói lại ném thẳng đến trước chân Thôi Ngọc Trân.

Nàng chỉ khẽ nghiêng mũi chân tránh vết dơ, vẫn giữ vững phong thái danh môn khuê tú mỉm cười với ta, nàng nói nàng hiểu cho hành động của ta.

Ta vỗ tay nàng an ủi:

“Ngọc Trân, là ta vô dụng mới có tên nhi tử bất tài này. Nhưng con yên tâm, đời này hắn tuyệt không có thiếp thất nào khác. Hài tử của con chính là đời sau của phủ Võ Trung hầu.”

Nàng mím môi cười:

“Mẫu thân nói thế là sai rồi. Phu quân chỉ là còn trẻ ham chơi thôi. Chỉ cần có lời này của người, Ngọc Trân đã thấy yên lòng.”

Ta thấy nàng thật sự không hề để tâm thì không khỏi nhớ đến kiếp trước.

Hôn tử như hoa cúc giữa đông, hành xử đoan trang nhã nhặn.

Ta đã nói không sai, nơi nàng muốn gả vào luôn luôn là Thẩm gia có công vệ quốc cao thượng, cho nên đời trước, khi thấy Thẩm Độ si mê Sở Nhi – kẻ đã âm thầm hại chết huyết mạch dòng chính – nàng đã lập tức viết hưu thư, mắng hắn không xứng làm hậu duệ trung liệt.

Sau đó Thôi Ngọc Trân vào chùa thắp hương niệm Phật, kết thúc cuộc đời.

Thẩm Độ căm hận nhìn cảnh ta và nàng hòa thuận vui vẻ.

Ta dỗ dành Ngọc Trân đi nghỉ rồi lôi hắn ra ngoài, lạnh nhạt nói:

“Chỉ cần ngươi và Ngọc Trân có con, ta sẽ mặc kệ ngươi.”

Hắn nghe xong thì liền thu lại đôi mắt đỏ hoe, lắp bắp hỏi:

“Người… người nói thật?”

Ta gật đầu.

Nhưng vừa quay người đi thì nghe hắn lẩm bẩm:

“Lý Vân Nguyệt, ngươi đúng là đồ đàn bà đanh đá vùng sơn dã, chẳng trách không được tổ mẫu thương yêu.”

Ta thuận tay tát hắn một cái.

“Phỉ báng mẫu thân, bất kính với trưởng bối, đáng đánh.”

Sau đó ta ra lệnh:

“Dùng loại thuốc tốt nhất bôi cho thế tử, để hắn mau khỏe lại còn đi gặp tiểu tình nhân của hắn.”

“À, đúng rồi.”

Ta quay lại dặn dò thêm:

“Tốt nhất là đừng để lại sẹo, dọa đến Ngọc Trân thì không hay.”

Tình mẫu tử đi đến bước đường này, chỉ có thể nói là duyên mỏng.

Nhưng ta không thẹn với lòng mình, nếu có thì ta cũng đã dùng cả mạng sống của mình ở kiếp trước để trả rồi.

Đời này hắn nếu không chịu nghe lời thì cũng đừng trách ta nhẫn tâm.

Biết bao trung thần nghĩa sĩ vẫn còn đang dựa vào đại thụ Thẩm gia mà tồn tại.

Thẩm gia không thể sụp đổ.

4

Không bao lâu sau, Thẩm Độ cũng phải chính thức viên phòng với tức phụ.

Ta thu lại sổ sách trên bàn.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Ngọc Trân đã có thể quán xuyến việc nhà chu toàn, chi tiêu hợp lý, thậm chí còn chủ động dùng hồi môn để tăng trợ cấp cho các lão binh không hậu tự.

Ta ngăn nàng lại, cười mắng:

“Đâu đến lượt con bỏ ra, Thẩm gia ta còn chưa nghèo đến mức phải nhờ thế tử phi phải chu cấp.”

Nàng ngoan ngoãn mà kiên quyết nhìn ta:

“Ngày trước khi còn ở trong khuê phòng, con thường nghe kể về tướng quân Minh Nguyệt và Thẩm tướng quân ở biên cương máu nhuộm chiến bào, vì nước vì dân, quả cảm phi thường. Con ngưỡng mộ lắm, chỉ là con không thể dũng cảm như vậy, đành dùng chút việc nhỏ này để an ủi vong linh tiền bối vì nước hi sinh.”

Ta xoa đầu nàng.

Thật là vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Chỉ tiếc, Thẩm Độ không có phúc hưởng.

Đêm khuya, vừa bước ra cửa thì ta gặp phải Thẩm Độ đang chờ sẵn ngoài sân.

Ta định đi lướt qua hắn, nhưng chợt nhớ ra điều gì, ta dừng lại, thản nhiên nói:

“Ngươi mà dám bạc đãi Ngọc Trân, ta sẽ khiến ả Sở Nhi kia sống không bằng chết.”

Hắn cười khẩy:

“Ta nào dám? Dù sao ta cũng chẳng phải ruột thịt của người. Ngọc Trân mới là.”

Ta hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Một gia tộc lớn có một hai kẻ hỗn đản cũng là điều có thể dung thứ.

5

Cứ như vậy, ngày tháng bình lặng trôi qua.

Nếu không phải ám vệ đến báo đã bắt được Sở Nhi, còn mang theo đầy đủ chứng cứ nàng là gian tế thì e rằng ta cũng đã sớm vứt chuyện này ra sau đầu.

Giữa bữa trưa, ta đem hết chứng cứ ném thẳng lên bàn trước mặt Thẩm Độ rồi múc một bát cháo cho Ngọc Trân, nàng mỉm cười tiếp nhận.

Thẩm Độ cầm lấy xấp giấy kia, phát cuồng gào lên:

“Không thể nào! Không thể nào! Đây không phải sự thật!”

“Sở Nhi rõ ràng là lương kỹ, vì muốn chôn cất phụ thân mới bất đắc dĩ bước chân vào thanh lâu, nàng ấy không phải gian tế!”

Ta kéo Ngọc Trân đứng sau lưng mình, thản nhiên mở miệng:

“Vậy sao? Thế thì chi bằng để ngươi đi hỏi trực tiếp nàng ta đi.”

Vừa dứt lời, một nữ tử mảnh mai, yếu đuối như liễu trong gió bị áp giải vào phòng.

Vừa trông thấy cảnh đó, Thẩm Độ liền nổi điên xông tới giằng lấy nàng ta từ tay thị vệ.

“Đủ rồi!” – Ta quát lớn.

“Ngươi còn dám bảo vệ ả, bảo vệ một gian tế của địch quốc?”

“Ngươi muốn khiến chút máu mủ còn lại của Thẩm gia chúng ta chôn theo ngươi sao sao?”

Sở Nhi vẫn giữ bộ dạng yếu đuối đáng thương ấy.

Năm xưa ở biên ải, 10 kẻ gian tế bị bắt thì hết 8 có bộ dáng như vậy.

Kiếp trước ta mù mắt mới để nàng thoát, còn dám hạ độc ta.

Ta nhìn Thẩm Độ đang vỗ về an ủi nàng ta, chỉ thấy trong lòng trào lên chua xót: tội nghiệt mà Thẩm gia gây ra lại biến thành một kẻ phá hoại như vậy.

Thẩm Độ ôm Sở Nhi, liên tục chất vấn, mong nàng ta cho hắn một lời giải thích.

Ta nói:

“Những kẻ tiếp ứng cho nàng, ta đều đã giết cả rồi.”

“Giờ ta muốn xem, nàng ta còn có thể giải thích gì đây?”

Ngay khoảnh khắc đó, Sở Nhi đột nhiên rút trâm trên đầu lao về phía ta.

“Mẫu thân, cẩn thận!” – Ngọc Trân xông lên chắn trước người ta.

Đứa bé ngốc này…

Ta nhanh tay kéo nàng lại, tung một cước đá thẳng vào ngực Sở Nhi.

Nàng ta lăn lông lốc xuống đất, Thẩm Độ từ ngỡ ngàng hóa đau lòng.

Nếu như những chứng cứ ban nãy còn có thể chối cãi thì vụ ám sát này đã rành rành ngay trước mắt.

Thẩm Độ chỉ ôm lấy Sở Nhi, thì thầm:

“Mẫu thân đã giết hết người thân nàng, nàng đau lòng là chuyện thường tình.”

“Mẫu thân cũng không bị thương, chi bằng chúng ta đều buông bỏ hận thù, mỗi người nhường một bước, vui vẻ hòa thuận chẳng phải tốt hơn sao?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương