Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Ta tức đến bật cười, gân xanh nhảy lên trên thái dương.
Ta – Lý Vân Nguyệt, đã rong ruổi nơi chiến trường suốt 5 năm, vung thương ở phương Bắc nhưng chưa từng thấy kẻ nào ngu xuẩn đến vậy.
“Tốt.”
Ta mỉm cười ra lệnh cho thị vệ tách hai người bọn họ ra rồi áp giải xuống hầm ngục.
Nhìn vào ánh mắt bất phục của Thẩm Độ, ta chậm rãi nói:
“Đây là lần cuối cùng ta giảng đạo lý với ngươi.”
“Hai nước giao tranh, tranh là sinh kế vạn dân, tranh là đại nghĩa thống nhất giang sơn.”
“Ta và ả vốn phân chia lập trường, ai nấy tận trung, kết cục vốn là ngươi chết ta sống.”
“Đừng nói ta giết nàng, dù có tàn sát cả nhà, cả tộc nàng thì ta cũng không thấy hổ thẹn.”
“Ta không thẹn với đất này, không thẹn với quân vương, không thẹn với bá tánh.”
“Ngươi bảo ta xin lỗi ư? Nực cười!”
“Còn ngươi thì sao, Thẩm Độ?”
“Ngươi đã trưởng thành đến tuổi đội mũ cài trâm, lại ngu muội đến mức không phân biệt trắng đen, ăn cây táo rào cây sung.”
“Ăn cơm tổ tiên để lại, vừa buông bát đã mắng chửi mẫu thân.”
“Hôm nay, hoặc là ngươi giết nàng, hoặc là cút khỏi Thẩm gia!”
Ta thở gấp, không sao bình tĩnh được.
Ngọc Trân đứng phía sau liền đưa cho ta một chén trà, ta đón lấy, ánh mắt dâng tràn áy náy.
Thẩm Độ cúi đầu không dám nhìn ta.
Ta cười nhạt, cầm lấy thanh kiếm đã lâu không dùng rồi rút kiếm ra khỏi vỏ.
Lưỡi kiếm lạnh băng đặt lên cổ Sở Nhi.
“Vậy ta cho ngươi con đường thứ ba – ta giết nàng, chuyện này xem như ngươi tuổi trẻ hồ đồ, từ đây coi như chưa có gì xảy ra.”
Ta nhìn gương mặt ngẩng cao không chịu khuất phục của Sở Nhi, thở dài:
“Ngươi còn giống hài tử của ta hơn cả Thẩm Độ.”
Hắn hốt hoảng, bắt đầu cầu xin:
“Nương, đừng giết nàng!”
Ánh mắt chằm chằm của hắn dính chặt vào ta như nhìn kẻ thù:
“Hôm nay nếu người giết nàng, ta sẽ chết trước mặt người, cho Thẩm gia tuyệt hậu!”
Ngay lúc ấy, Ngọc Trân đột nhiên nôn khan.
Ta lập tức quăng kiếm, chạy lại đỡ lấy nàng, truyền lệnh mời phủ y đến khám.
Chẳng bao lâu sau, lão y vuốt râu mỉm cười:
“Thế tử phi có hỷ rồi!”
Ta mừng rỡ vô cùng:
“Tốt! Tốt! Tốt! Thưởng!”
Ta vẫn không tin vào tai mình, bèn hỏi lại:
“Ngọc Trân, con thật sự có thai rồi sao?”
Chỉ thấy nàng chớp đôi mắt long lanh, nói:
“Ngọc Trân hổ thẹn, may không làm nhục sứ mệnh.”
Ta cười to sảng khoái, quay lại đối diện ánh mắt hốt hoảng của Thẩm Độ.
“Đã vậy…”
“Sau lưng ngươi là Thẩm gia với mấy chục năm chiến công hiển hách, phụ thân, huynh trưởng, thúc thúc của ngươi đều bỏ mạng ngoài sa trường, ngươi lại định một sớm một chiều phá tan cơ nghiệp ấy?”
“Đã vậy thì, từ hôm nay, ngươi không còn là người Thẩm gia nữa.”
“Ta muốn nhìn xem, nếu không có thanh danh và cơ nghiệp của Hầu phủ, ngươi có thể làm nên trò trống gì.”
“Thành toàn cho đôi nam nữ si tình các ngươi.”
“Thẩm Độ, nếu ngươi oán hận Thẩm gia thì Thẩm gia cũng không chứa chấp nổi ngươi – mời!”
7
Ta lặng lẽ nhìn Thẩm Độ dìu Sở Nhi lảo đảo rời đi.
“Vạn bá, ta làm sai rồi sao?”
Lão nhân theo Thẩm gia bao năm thở dài:
“Phu nhân không sai. Là thế tử quá đáng.”
“Là hắn tự tay mài mòn hết thảy tình thâm mẫu tử.”
Ta hít sâu một hơi.
Ta thực sự muốn nhìn xem, không còn chỗ dựa là thế gia vọng tộc thì mối lương duyên của hắn sẽ đi tới đâu.
“Rượu đoạn thân ta dặn làm đã làm đúng chưa?”
Ta quay sang hỏi ám vệ.
Nàng gật đầu.
Vạn bá muốn nói lại thôi:
“Nếu thế tử phi không sinh được nam nhi…”
Ta cắt ngang:
“Không sinh nam nhi thì sao?”
“Ta chỉ cần có người nối dõi Thẩm gia.”
“Nam hay nữ đều là hậu nhân của Hầu phủ.”
Ông cúi đầu đáp vâng.
Ta – Lý Vân Nguyệt chưa từng chịu để ai trói buộc mình.
Dù không sinh nam thì ta cũng sẽ làm cho có nam.
Chỉ cần Thẩm gia không đổ thì chuyện gì cũng có thể làm được.
Huyết mạch ư?
Ngoại tôn cũng là tôn – không phải sao?
Ta khẽ hỏi người phu quân đã khuất, gió thổi qua tán cây, lá xào xạc vang lên như tiếng đáp lại của chàng.
Ánh lệ dâng lên trong mắt ta.
Ta ngoái đầu nhìn cây hợp hoan trước viện – cây mà chàng đã trồng riêng cho ta.
Mấy năm xa cách.
Nơi suối vàng, chàng vẫn đang chờ thiếp phải không, An lang?
Nếu thiếu cơm thiếu áo, hãy vào mộng báo mộng cho thiếp.
8
Trên bậc thềm, Ngọc Trân đang vẫy tay gọi ta.
Thì ra một tiểu cô nương trầm lặng khi mở lòng lại có thể để lộ ra tính cách hoạt bát thế này.
Ta vội giấu đi giọt lệ vừa rơi, trong lòng vẫn thấy áy náy không thôi.
“Con à, ta có lỗi với con.”
Nàng kéo tay dìu ta trở vào tĩnh thất, nụ cười dịu dàng pha chút tinh nghịch:
“Mẫu thân có lẽ không biết, vài năm trước, con đã từng may mắn được gặp người một lần.”
Ta lấy làm thú vị:
“Ồ? Thật sao?”
Để làm ta vui, nàng nhẹ nhàng kể lại sự việc như đang kể một câu chuyện cổ tích.
Năm đó nàng cùng mẫu thân trở về thăm ngoại gia ở tận phương Bắc.
Trên đường chẳng may gặp bọn thổ phỉ từ ngoài quan ải tràn vào, chính là ta khi ấy dẫn theo một tiểu đội kỵ binh cứu bọn họ.
Người mà ta đã từng cứu rất nhiều, ta cũng quên mất cả đoạn duyên này.
“Dứa nhỏ ngốc, chỉ vì một cái ân cứu mạng không ra ân cứu mạng, con lại bán cả đời mình.”
Ta buột miệng nói, lòng thầm cảm thấy không đáng cho nàng.
Nàng lắc đầu:
“Không đâu. Khi con còn nhỏ, trong khi các tiểu thư khác thích nghe ‘Nữ tắc’, ‘Nữ huấn’, thì con lại lớn lên trong những lời kể của tổ mẫu về người – nữ tướng Lý Vân Nguyệt tung hoành sa trường, sánh vai cùng tu mi nam tử, người khiến con ngưỡng mộ vô cùng.”
Nàng cười trêu:
“Được hầu hạ mẫu thân, con đã âm thầm toan tính từ lâu.”
Ta tiếp nhận sự an ủi ấy, bật cười, tay khẽ gõ nhẹ trán nàng:
“Ngốc nghếch. Ta biết con xưa nay không ưa ngọc ngà trâm phượng, lại yêu thích điển tịch, thư sách.”
“Nhà kho Thẩm phủ qua bao năm chinh chiến không biết đã tích lũy bao nhiêu thư tịch quý báu, hôm nào ta bảo Vạn bá kiểm tra rồi chuyển qua cho con.”
“Con thích tàng thư các nhà nào, mẫu thân sẽ đi mượn bằng được.”
Ngọc Trân vui vẻ đáp lời:
“Đa tạ mẫu thân!”
Kể từ đó, phủ đệ chẳng còn cảnh Thẩm Độ u ám lê bước qua từng hành lang như u hồn nữa, bầu không khí trong phủ cũng trở nên hài hòa một cách kỳ lạ.
Ta thật sự chuyên tâm vào việc gọi là ‘dưỡng lão’ và lo chuyện ăn ở, sức khỏe cho Ngọc Trân.
Dẫu vậy, thỉnh thoảng vẫn có tin tức của Thẩm Độ truyền về tai ta.
Sau khi rời phủ, hắn mưu sinh bằng cách chép sách thuê.
Ta không cho phép hắn hiện thân trước mặt thế gia, cũng sai người giám sát hắn chặt chẽ.
Hắn mất mặt thì được, tuyệt đối không để hắn làm mất mặt nhà họ Thẩm.
Dần dà, vì hắn tiêu xài hoang phí nên chẳng thể gánh nổi chi phí sinh hoạt nữa.
Thậm chí còn vướng phải nợ nần.
Sở Nhi, có lẽ vì cảm động mà thật sự không rời bỏ hắn.
Nàng ta vì hắn mà quay lại Xuân Hương lâu, tiếp tục làm lương kỹ.
9
Lại thêm một năm tuyết rơi, Ngọc Trân sắp đến ngày lâm bồn.
Ta mời bà đỡ giỏi nhất kinh thành đến chăm sóc.
Dù thế nào thì cũng phải đảm bảo người lớn được bình an.
Nghe từng trận rên rỉ vang lên từ phòng sinh, ta nôn nóng đi qua đi lại trước cửa.
Bỗng lúc ấy, Vạn bá đến thì thầm điều gì đó bên tai.
Ta nhíu mày:
“Hắn tới đây làm gì?”
Thấy Vạn bá ra vẻ cầu khẩn, lời nói bóng gió rằng nếu không cho hắn vào thì Thẩm Độ sẽ gây náo loạn ngoài sân.
Ta lo hắn ảnh hưởng đến sự yên tĩnh cho Ngọc Trân, lại sợ không thể chăm sóc chu toàn.
Cuối cùng, ta nghiến răng:
“Bảo hắn lăn vào! Tốt nhất là có chuyện quan trọng.”
Ngay trước sân, ta chặn Thẩm Độ đang muốn xông vào phòng trong.