Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qaaXwariw

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

Cái đầu tiên của tôi sau khi bố rời đi.

Mẹ vẫn giữ đúng nếp cũ, đưa tôi về nhà nội ăn .

Mẹ vất vả nấu nướng nguyên buổi dọn một mâm cơm tất niên đầy đủ. Vậy mà nội thẳng tay đuổi:

“Nhà tụi con nay có tang trắng, chỉ được ăn dưới bếp thôi.”

Mẹ tôi không chấp nhận kiểu phân biệt , nhất quyết chối.

Bác gái cả thấy vậy lập buông lời chanh chua:

“Đúng là xẻo!”

Còn tôi — người vừa bị buộc vào cái hệ “Ăn dưa ngày ” phiền phức nào — cũng không chịu ngồi yên.

Tôi bước ra, tỉnh bơ, giọng còn tỉnh hơn:

“Chuẩn bác. Nhưng mà bác cả ngoại tình với tình của bác thiệt nè.”

Bác gái cả: “???”

Tôi chốt :

“Đứa con riêng của họ cũng bảy tuổi rồi. Hồi nãy bác cả đòi đi sớm cũng là còn kịp về ăn với mẹ con tiểu tam chứ đâu.”

Bác gái cả điên, xách bác cả ra ngoài, cái ghế trống.

Tôi kéo ghế mẹ ngồi , bình thản như chưa có xảy ra, ánh quét một vòng họ hàng đầy kịch tính.

Hê, đêm nay muốn yên cũng khó.

01

Một giây trước, mẹ con tôi còn bị cấm lên bàn ăn.

Một giây sau, tôi bị hệ kỳ quặc nào trói vào.

【Xin chào chủ , tôi là Hệ Ăn Dưa Ngày – chuyên xử lý họ hàng khó ở dịp đầu !】

【Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ đơn giản, chủ sẽ nhận ngay 1 triệu tệ tiền !】

Một triệu tệ?

Tôi lập quăng mớ drama một bên:

“Tiểu , giao nhiệm vụ đi!”

【Nhiệm vụ đầu tiên: Hạ gục bác gái cả bằng một đòn chí mạng.】

02

Bác gái cả á?

Nhà ngoại của giàu nứt đố đổ vách. Đến bác cả cũng phải cúi đầu, còn nội – người chưa từng nể – cũng chẳng dám đụng tới.

Tôi lấy ra mà đ.á.n.h đòn “chí mạng”?

“Tiểu , có thể đổi task không?”

【Không được đâu chủ ơi. Tin tôi đi, chủ làm được mà!】

Thấy hệ “boost niềm tin” quá đà, tôi đành quay nhìn bác gái cả.

Ngay khoảnh khắc , trong đầu tôi bất ngờ hiện ra một chuỗi thông tin động trời.

Ồ… đúng là nhà giàu, chơi kiểu khác hẳn.

Lúc tôi còn đang sững người, bác gái cả nói thêm một câu:

xẻo hết phần người ta!”

Tôi theo phản xạ gật đầu, giọng bình thản:

“Chuẩn , bác. Bác cả với bạn thân của thím lén lút với nhau, vậy gọi là thật sự.”

Bác gái cả trợn : “Cái cơ?”

Tôi tiếp tục không chớp :

“Con riêng của họ nay đã bảy tuổi rồi. Bác cả vừa nãy nói đi sớm là về ăn với mẹ con người ta đấy.”

Ánh bác gái cả chuyển hoảng hốt căng như dây đàn.

Còn bác cả — người tưởng đã che đậy kín kẽ suốt bao bị lôi ra giữa bàn tiệc.

03

Dĩ nhiên, bác cả không chịu nhận tội dễ dàng.

Ông ta đập tay bàn, đỏ gay gắt:

“Lý Tuyên Suất, cháu đang nói nhăng nói cuội cái thế hả?

Làm có con riêng nào? Cháu chẳng qua là đang hằn học chuyện bác không mượn tiền chữa bệnh ba cháu đúng không?

Bác còn hứa với bác gái cả lo học phí đại học cháu mà cháu quay vu khống bác thế này ?

bác xem như không có đứa cháu như cháu. Cút!”

Muốn đuổi tôi đi?

Tôi mỉm cười nửa miệng, nhìn thẳng vào bác cả:

“Bác bảo không có con riêng?

Vậy người đang sống ở phòng 2203, tòa 7, khu Long Hoa là ?

Còn cái Mercedes-Benz bác vừa tậu người , bác quên rồi hả?”

Bác cả sững sờ.

Không ngờ tôi nắm rõ số phòng đến khu nhà không lệch một chi tiết.

bác gái cả trắng chuyển tái, rồi đỏ gay vì .

Vụ “Dũng Tử” và cái xe biết. Nhưng nhận ra bác cả không chỉ lén lút mà còn đầu tư hẳn hoi.

Không chần chừ, bác gái cả giật lấy điện thoại của chồng, bấm số tình.

Chưa đến ba giây, đầu dây bên kia vang lên giọng ỏn ẻn:

“Chồng …”

Bác gái cả lập tắt máy.

Họ hàng xung quanh được dịp hóng drama căng như dây đàn. nấy miệng mắng bác cả, nhưng sáng rực, kiểu “xin thêm tập nữa”.

Bác gái cả không chịu nổi nữa, lao tới túm cổ áo bác cả, tát liên tục như mưa:

“Lý Kiếm Phong! Đồ khốn!

Ăn cơm tôi nấu, tiêu tiền tôi đưa, rồi quay lưng đi nuôi bồ nhí?

Không phải anh định đi ăn với mẹ con họ sao?

Đứng ! Tôi đi theo !”

04

Bác gái cả phát điên, túm áo bác cả lôi xềnh xệch ra khỏi bàn ăn.

Với cái khí thế như sắp đốt nhà đến nơi, không một dám hó hé can ngăn.

Bàn ăn thừa ra chỗ.

Tôi điềm nhiên thay bộ bát đũa , kéo mẹ ngồi .

Nhưng mẹ con tôi còn chưa kịp ngồi vững đám họ hàng đã bắt đầu lên tiếng.

Anh họ hất , nhăn nhó như ngửi thấy mùi khó chịu:

“Mang tang trắng mà cũng lên bàn ngồi ?

Thím ba, thím với em họ ngồi thế không thấy dơ cái bàn ?”

Bác gái nhíu mày sâu tới mức như muốn kẹp c.h.ế.t một con ruồi:

mẹ con nhà cô mau đi.

Nhà có tang mà còn ngồi vào ghế chính, không sợ rủi cả họ Lý tận mạng ?!”

Còn thím tư chẳng buông tha, giọng lạnh tanh như băng đá, cố tình nhắc tới ba tôi khơi m.á.u mẹ:

“Chị ba , anh ba mệnh ngắn. Bọn em không giúp chứ không phải không muốn, giúp cũng chẳng sống nổi.

Chuyện hậu sự, bọn em cũng bỏ công rồi, không phải cũng tiễn đưa đàng hoàng rồi đấy sao?

Hôm nay là giao thừa, chị nên nghĩ thoáng ra, dắt Tiểu Tuyên Suất bếp, cùng ba nó ăn bữa cơm đoàn viên.

Tùy chỉnh
Danh sách chương