Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fuluph5xE

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

Đừng gây ảnh hưởng tới không khí của cả nhà.”

Ngay cả đám trẻ con ngồi trong bàn cũng bắt đầu la ó, nhao nhao đuổi mẹ con tôi .

Mẹ tôi mắt đỏ hoe, nước mắt chực rơi, nhưng vẫn cố gượng cười:

“Tôi bếp cũng được, nhưng để Tuyên ở lại ăn nhé?

Con bé năm thi đậu Thanh Bắc, là đứa có phúc đấy.”

Bà nội ngẫm nghĩ giây, cuối cùng cũng gật đầu:

“Vậy Tuyên , cháu ngồi ăn miếng rồi bếp nhé.”

Ăn miếng rồi ?

Tại sao tôi được “ăn tạm miếng”?

Ngay cả con ch.ó nhà chú tư có nguyên một bát tất niên đầy ụ, được chưa?!

Khoảnh khắc đó, toàn bộ sức chiến đấu trong tôi bùng cháy.

Từ khi có trí nhớ giờ, bữa tất niên năm nào cũng là sân khấu để đám họ hàng thi nhau bắt nạt nhà tôi.

tôi vừa ngồi đã hỏi xoáy: “Năm kiếm được bao nhiêu?”, rồi quay sang mỉa: “Chậc, vô dụng!”

Mẹ tôi thì chê dở, mắm mặn, thậm chí hỏi móc: “Bên nhà ngoại hút m.á.u chị tới mức nào?”

Tôi? Dù học hành thành tích đầy nhà cũng chưa từng được khen lấy một câu.

Thay đó, họ sai tôi rửa chén, lau bàn, rồi cười cợt:

“Con học giỏi làm gì? Cuối cùng cũng về nhà chồng rửa bát thôi .”

mẹ tôi vốn hiền lành, tử tế, lại quá truyền .

Họ nghĩ mỗi năm họ hàng tụ họp một lần, nhẫn nhịn một chút rồi qua.

Nhưng nhịn hết năm qua năm khác, mức tôi không nữa… vậy họ vẫn xem việc giẫm lên mẹ con tôi là tiết mục không thể thiếu trong bữa Tết.

Tôi thật sự chịu đủ rồi.

Tối , đừng mong ngồi yên ăn cho trôi!

, nhiệm vụ tiếp theo là “tiễn về vườn” đây?】

Nhưng hệ lại khiến tôi sững người:

【Chủ nhân, nhiệm vụ thứ hai: cho mẹ một đùi gà thật to.】

05

Tôi sững người mất giây.

Không phải hệ “Ăn Dưa” chuyên bóc phốt họ hàng sao?

Giờ quay sang quan tâm tới đùi gà là sao?

Nhưng thôi, nhiệm vụ thì quá đơn giản.

Anh họ vừa một đùi gà, trên đĩa vẫn thứ hai. Tôi cần lại là xong.

Vừa đưa đũa lên, chị dâu họ đã nhoẻn cười đầy ẩn ý, mở màn kịch mới:

“Tuyên à, sao em biết bác cả có con riêng vậy?”

Tôi đáp tỉnh chưa từng có gì:

“Trước khi đại học, em làm gia sư hai tháng ở khu Long Hoa, gặp bác cả lần.”

“Vậy tức là… em biết từ nửa năm trước?

tại sao bây giờ mới nói?”

“Anh họ, anh quên rồi sao?

Lúc đó em bệnh nặng, cả nhà các anh né mẹ con em né dịch, gọi điện cũng không thèm bắt máy.

Em nói cho nghe được?”

Anh họ cứng họng, “ư… ư…” được mấy tiếng rồi im re.

Rõ ràng anh không dễ gì chấp nhận việc… mình đột nhiên có thêm một đứa em trai.

Tôi thấy thế thì buông luôn một câu “an ủi” cực mạnh:

“Anh họ đừng căng.

Cặp sinh đôi trong bụng tam chưa chắc cả hai đều là con trai đâu.”

gì?!

đang… m.a.n.g t.h.a.i đôi?!”

“Vâng.

khoe rùm trời với mấy bà trong khu, bảo chồng mình giàu, muốn sinh thêm đứa để chia tài sản.”

Chị dâu tôi bắt đầu cảm nhận được mùi khét:

“Tuyên … một tam cũng vênh váo vậy sao?

Em… em không bịa đấy chứ?”

Tôi nhún vai:

“Tin hay không thì tùy chị.

Dù gì thì tới lúc chia tài sản, cũng chẳng liên quan gì em.”

Anh họ nghe đây thì nghẹn họng.

vẫn nhai đùi gà, nhưng mặt thì méo đang nhai giấy nhám.

Tôi nhân cơ hội đùi gà cuối cùng trên đĩa bỏ bát mẹ.

Mẹ hơi lúng túng liếc tôi một — dù sao cũng đang ở nhà bà nội, ở đây thì con trai mới được phép ăn đùi gà.

Tôi nhìn mẹ, dịu giọng:

“Mẹ, không sao đâu.

Bao nhiêu năm tất niên đều do mẹ nấu, mẹ ăn một đùi gà thì sao chứ?”

Vừa dứt lời, bác hai lập tức chen , giọng đầy mỉa mai:

“Tuyên à, mẹ cháu nấu tất niên cũng vì nhà cháu chẳng có tiền mua đồ ngon chứ gì?

Sao, nghèo nỗi giờ ngay cả đùi gà cũng phải giành ăn?”

06

Mẹ tôi lúng túng, định lại đùi gà cho cậu con út của bác hai, nhưng tôi đã nhanh tay ấn tay bà .

Tôi nhìn thẳng bác hai.

Trong nhà , độc nhất, lòng dạ cũng khó ưa nhất, không khác chính là bà .

Nếu là trước đây, tôi chắc chắn không đụng .

Nhưng hôm , bà lại chạm đúng người tôi trong đêm giao thừa đầy nhạy cảm .

Xui cho bà rồi.

, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ đùi gà. Nhưng bác hai lại xen phá đám. Mau nói xem, bà có bí mật gì!】

【Chủ nhân, xin chờ một chút… lượng bí mật hơi … quá tải.】

Ngay khi hệ dứt lời, hàng loạt bí mật động trời của bác hai hiện lên trong đầu tôi.

Trời đất ơi… Không có hệ thì tôi thề có cho tiền cũng không tin bà làm ra mấy thế .

Trừu tượng.

Kịch tính.

Bùng nổ.

Thậm chí mấy quyển thuyết cẩu huyết cũng không viết mức !

Tôi nhếch mép, mở nhẹ nhàng đang kể cười:

“Bác hai, thì ra di chúc của ông nội để lại là dành cho thím.”

Cả bàn ăn im phăng phắc bấm nút tạm dừng. giây sau mới có người thở.

Tùy chỉnh
Danh sách chương