Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGNKWF6sC

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Anh ta đặt liền hai chục bàn ở khách sạn sang trọng nhất thành phố, mời họ hàng khắp nơi, bộ dạng hào hứng y như người chiến thắng thực sự.

Trong bữa tiệc, anh ta và Mạnh Tiểu Hiểu đứng cạnh nhau, đón nhận lời chúc tụng từ mọi người, đúng kiểu “kim đồng ngọc nữ”.

Lưu Phương thì mặt mày rạng rỡ, mặc một bộ Chanel mượn tạm, đi từng bàn nâng ly, miệng không ngừng kể lể về con trai tài giỏi và cô con dâu tương lai xuất thân hiển hách.

Tất cả những điều này, tôi đều xem qua story của đám bạn học.

Trong ảnh, Trần Dự cười tươi rói, cổ tay đeo chiếc đồng hồ Vacheron Constantin lấp lánh dưới ánh đèn pha lê.

Anh ta dường như đã hoàn toàn thoát khỏi “bóng ma” chia tay. Hoặc đúng hơn, anh ta chưa từng yêu tôi thật lòng.

Tôi chỉ là một công cụ mà anh ta sử dụng trên con đường tiến thân. Dùng xong, tiện tay vứt bỏ.

Tôi tắt điện thoại, gọi cho ba.

“Ba, cái tên quỹ kia, mình dùng được chưa ạ?”

“Lúc nào cũng được, con gái ba.” Giọng ông mang theo tiếng cười nhẹ, “Đám lão già đó chờ từng ngày để mang ơn ba đây.”

Tốt lắm.

Thời điểm săn mồi… đã điểm.

Thông báo trúng tuyển, như một bản phán quyết muộn màng, lần lượt gửi đến Vinh Thành.

Bản của tôi, đến từ “Stern School of Business – NYU (Shanghai)”, một tấm thư mời in mạ vàng, kèm theo giấy xác nhận học bổng toàn phần.

Chương trình liên kết này học phí mỗi năm lên đến vài trăm triệu, tiêu chuẩn tuyển sinh còn gắt gao hơn cả Thanh Hoa – Bắc Đại.

Tôi đăng tấm ảnh chụp offer lên story, không kèm một chữ nào.

Nhưng đủ để gây bão.

Phần bình luận nổ tung như pháo Tết.

“WTF! Khả thần! Đây là NYU Thượng Hải à?! Trường con nhà siêu giàu đúng nghĩa!”

“Tiền học một năm đủ nhà tôi mua chung cư rồi… Không ngờ lớp mình có đại thần ngầm!”

“Tui đang lo không đủ học phí đại học, người ta đã đứng sẵn ở La Mã rồi…”

Mạnh Tiểu Hiểu bấm like một cái, sau đó hủy nhanh như gió.

Tôi đoán ngón tay cô ta chắc đang run rẩy sau màn hình vì tức.

Người mà cô ta luôn tự hào là “công chúa con phó hiệu trưởng”, e là đến làm chân xách túi cho tôi cũng không đủ tầm.

Còn ở trung tâm của cơn bão – nhà Trần Dự – lại hoàn toàn chìm trong im lặng.

Thư báo nhập học của Thanh Hoa, mãi vẫn chưa đến tay anh ta.

Lúc đầu, Lưu Phương vẫn rất tự tin, đi khắp khu phố nói:

“Sao phải gấp? Thanh Hoa là trường lớn, thư đến sau cùng là chuyện bình thường, thể hiện đẳng cấp chứ sao!”

Nhưng khi những đứa trẻ nhà bên đã lần lượt nhận thư báo của trường nhị bản, tam bản, thư của Trần Dự… vẫn bặt vô âm tín.

Bà ta bắt đầu hoảng loạn.

Ngày nào bà ta với Trần Dự cũng chạy đến bưu cục hỏi tới lui, đến mức nhân viên phát thư phát bực.

Cuối cùng, vào một buổi trưa nóng bức, một bức thư EMS từ Bắc Kinh đã được gửi đến nhà họ.

Nhưng trên phong bì… không phải cái tên “Đại học Thanh Hoa” mà họ hằng mơ ước.

Mà là: “Đại học Nhân dân Trung Quốc”.

Tất nhiên, Nhân Dân cũng là một trường top đầu.

Nhưng với một người ngạo mạn như Trần Dự, kẻ luôn mơ mộng về Thanh Hoa, đây chẳng khác gì một cú tát đau điếng vào mặt.

nh ta chết lặng ngay tại chỗ.

Sao lại như vậy được? Điểm số của anh ta rõ ràng cao hơn điểm chuẩn của Thanh Hoa cả chục điểm!

Lưu Phương còn không dám tin, giật lấy thư báo nhập học, lật tới lật lui, như thể muốn moi ra điều gì đó từ tờ giấy ấy.

“Có nhầm không đấy? Có phải gửi sai rồi không? Con tôi đăng ký Thanh Hoa cơ mà! Sao lại là Nhân Dân?!”

Trần Dự phát điên lên, lao vào trang web tuyển sinh để tra cứu thông tin, trắng trên đen, rõ rành rành —

Thí sinh: Trần Dự.

Tình trạng hồ sơ: Đã trúng tuyển.

Trường trúng tuyển: Đại học Nhân dân Trung Quốc.

Hồ sơ của anh ta, căn bản chưa từng được chuyển đến Thanh Hoa.

Hoặc nói cách khác, đã được Thanh Hoa tạm nhận… rồi trả về.

“Không thể nào! Chuyện này không thể nào xảy ra!” Trần Dự gào lên, đấm mạnh vào bàn máy tính, đôi mắt đỏ rực, “Nhất định có người giở trò! Nhất định là thế!”

Lưu Phương ngồi bệt xuống sàn, khóc lóc vật vã:

“Giấc mơ Thanh Hoa của tôi! Con trai tôi! Tôi đã làm gì nên tội chứ!”

Cả ngôi nhà, rối tung rối mù.

Cùng lúc đó, Mạnh Tiểu Hiểu cũng nhận được thư báo trúng tuyển.

Đại học Phúc Đán.

Một trường còn nhỉnh hơn Nhân Dân một chút.

Cô ta lập tức gọi điện cho Trần Dự, giọng nói đã lạnh đi nhiều:

“Trần Dự, tớ đậu Phúc Đán rồi. Còn cậu?”

“Tớ… bị loại khỏi hồ sơ, bị đẩy xuống Nhân Dân.” Giọng Trần Dự khô khốc, khàn đục.

Đầu dây bên kia im lặng.

Một lúc lâu sau, Mạnh Tiểu Hiểu lạnh nhạt nói:

“Ồ, cũng tốt. Chúc mừng cậu. Tớ cúp máy đây, ba mẹ tớ sắp đưa tớ đi ăn mừng.”

“Tút… tút… tút…”

Tiếng máy bận vang lên, như khúc bi ai tiễn đưa một hy vọng tuyệt vọng.

Trần Dự hiểu rõ, Mạnh Tiểu Hiểu – cùng với người bố phó hiệu trưởng, và cả tương lai huy hoàng mà anh ta từng mơ mộng – đã rời xa anh ta mãi mãi.

Một gã “phượng hoàng nghèo” không thể đỗ vào Thanh Hoa, đã mất đi toàn bộ giá trị để cô ta đầu tư.

Anh ta như một cái xác bị rút cạn linh hồn, ngồi bệt dưới đất, mặc kệ tiếng khóc gào của mẹ vang vọng bên tai.

Đột nhiên, anh ta nhớ tới điều gì đó.

Trần Dự giật mình ngẩng đầu, chộp lấy điện thoại, lục tìm story của tôi.

Tấm ảnh thư mời vàng chói mắt kia đập thẳng vào mắt, khiến đồng tử anh ta co rút dữ dội.

Thẩm Khả… là Thẩm Khả!

Nhất định là cô ấy!

Là gia đình sâu không lường nổi của cô ta đã động tay động chân, khiến anh ta mất trắng tương lai!

Một cơn hận thù cuộn trào, lẫn với nỗi sợ hãi tột độ, tràn lên đầu.

Khi hai mẹ con Trần Dự tìm đến nhà tôi, tôi đang nhàn nhã uống trà chiều trong khu vườn sau nhà.

Biệt thự nhà tôi nằm ở khu cao cấp nhất Vinh Thành, bảo vệ ở cổng còn chuyên nghiệp hơn cả lễ tân khách sạn năm sao.

Hai người đó, dĩ nhiên bị chặn ngoài cổng.

Trợ lý riêng của ba gọi đến, giọng lễ độ:

“Tiểu thư, ngoài cổng có hai người tự xưng là bạn học của cô muốn gặp, có cho họ vào không ạ?”

“Để họ đợi.” Tôi nhấp một ngụm hồng trà, mắt nhìn vườn hoa hồng rực rỡ trước mặt, tâm trạng vô cùng thư thái.

Trời đang nắng gắt, tôi thật muốn xem, cặp mẹ con trơ trẽn ấy có thể phơi nắng ngoài đó bao lâu.

Nửa tiếng sau, trợ lý lại gọi.

“Tiểu thư, người phụ nữ đó sắp ngất rồi.”

“Ồ? Thế bảo bảo vệ gọi xe cấp cứu đi, phí cấp cứu cứ tính vào tài khoản của tôi.”

Thêm nửa tiếng nữa trôi qua.

“Tiểu thư, cậu thanh niên kia đã quỳ xuống rồi.”

Tôi cuối cùng cũng đặt ly trà xuống, đứng dậy, chậm rãi đi ra phía cổng lớn.

Qua màn hình giám sát, tôi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.

Lưu Phương mặt mày tái mét, ngồi bệt dưới đất như cá mắc cạn.

Còn Trần Dự – người từng kiêu căng ngạo mạn, giờ đang quỳ thẳng tắp giữa con đường nhựa nóng rẫy, mồ hôi ướt đẫm trán.

Tôi ấn nút nói chuyện.

“Có chuyện gì sao?” Giọng tôi qua loa phát thanh vang ra, lạnh như băng.

Trần Dự nghe thấy tiếng tôi, lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt lộ rõ mừng rỡ và hy vọng.

“Khả Khả! Là anh đây! Em ra gặp anh một lát được không? Anh xin em đấy!”

Tôi không để tâm đến anh ta, ánh mắt dời sang Lưu Phương.

“Dì Lưu, sao giờ không khoe ‘giấc mơ Thanh Hoa’ của con trai dì nữa?”

Gương mặt Lưu Phương khi xanh khi trắng, lảo đảo đứng lên, lao đến gần loa phát thanh, giọng khàn đặc đầy van xin:

“Cô Thẩm, không… Thẩm tiểu thư! Là chúng tôi ngu muội, mắt mù không nhìn ra người tốt! Là chúng tôi nông cạn! Tôi sai rồi, tôi xin cô! Xin cô nể tình mà tha cho Tiểu Dự nhà tôi! Nó chỉ có con đường Thanh Hoa để đổi đời thôi mà!”

Vừa nói, bà ta vừa “thình thịch” quỳ gối dập đầu lia lịa.

Tôi nhìn cái dáng vẻ hèn mọn đến nhục nhã của bà ta, trong lòng không hề có chút hả hê – chỉ thấy ghê tởm.

“Giờ mới biết sai? Muộn rồi.”

Ánh mắt tôi quay lại nhìn Trần Dự:

“Anh không phải nói, thi tốt không đồng nghĩa với tương lai tốt sao? Không phải anh bảo, vào đại học thì phải có quan hệ và gia thế à? Giờ, ‘quan hệ’ với ‘gia thế’ của anh đâu rồi?”

Tôi đem từng lời mà họ từng dùng để nhục mạ tôi, trả lại y nguyên không thiếu một chữ.

Mặt Trần Dự lập tức trắng bệch không còn giọt máu.

Anh ta lồm cồm bò dậy, điên cuồng đập mạnh vào cổng sắt lạnh buốt:

“Khả Khả! Anh sai rồi! Anh thật sự biết sai rồi! Là anh mù mắt! Là mẹ anh hồ đồ! Em tha thứ cho anh được không? Mình làm lại từ đầu nhé? Anh sẽ đối xử thật tốt với em! Tính mạng này, anh cũng đưa cho em!”

“Mạng của anh?” Tôi bật cười khẽ, tiếng cười lạnh như băng tuyết:

“Mạng anh… đáng giá bao nhiêu?”

Tôi ngừng lại vài giây, giọng chợt hạ thấp, lạnh lẽo như dao mổ – cắt phăng lớp mặt nạ cuối cùng của anh ta:

“Trần Dự, anh có biết ba tôi đã quyên góp bao nhiêu tiền cho Thanh Hoa không?”

Anh ta mờ mịt nhìn vào camera.

“Một trăm triệu. Thành lập một quỹ hỗ trợ có tên ‘Trần Quang’.”

“Và người đầu tiên nhận tài trợ từ quỹ đó, là một cô bé ở Lương Sơn được 690 điểm, suýt bỏ học vì không đủ tiền nhập học.”

“Hiệu trưởng Thanh Hoa đích thân gọi cho ba tôi để cảm ơn. Họ nói, so với loại ích kỷ như anh, họ thà dành suất quý báu kia cho những đứa trẻ thật sự cần cơ hội, và biết ơn.”

“Anh, và hồ sơ của anh, trong mắt họ… chẳng đáng một xu. Chỉ là rác rưởi thuận tiện gạt bỏ để nể mặt ba tôi mà thôi.”

“Ầm!”

Lời tôi rơi xuống, như một tiếng sét giáng thẳng vào đầu Trần Dự.

Hắn lảo đảo lùi về sau vài bước, mặt xám như tro tàn, ánh sáng cuối cùng trong mắt cũng hoàn toàn vụt tắt.

Cuối cùng hắn cũng hiểu, giữa tôi và hắn, khoảng cách đó không phải chỉ là một chiếc đồng hồ Vacheron Constantin, hay một tấm vé vào Thanh Hoa là có thể bù đắp.

Đó là khoảng cách giữa mây trời và bùn đất.

Tất cả những gì hắn từng lấy làm kiêu ngạo, đứng trước tôi, chẳng qua chỉ là một trò hề.

“Không… không thể nào…” Hắn lẩm bẩm như kẻ mất trí, “Cô lừa tôi… Đồ đàn bà độc ác!”

“Tôi độc ác?” Tôi cười lạnh.

Tùy chỉnh
Danh sách chương