Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/50ObJYIAMO
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“So với mẹ anh, ngay trong tiệc sinh nhật anh đã cố ý gán ghép anh với Mạnh Tiểu Hiểu trước mặt tôi, rồi sau đó đi khắp khu phố rêu rao tôi nghèo khổ bám víu, bôi nhọ danh tiếng của tôi — mấy việc tôi làm đây, có đáng là gì?”
“So với anh, nhìn mẹ anh sỉ nhục tôi mà không dám lên tiếng, ngược lại còn quay sang trách tôi nhỏ nhen không hiểu chuyện — tôi đây, lại càng chẳng đáng là gì.”
Giọng nói của tôi qua loa phát thanh vang đi rất xa.
Mấy chiếc xe gần đó bắt đầu dừng lại hóng chuyện.
Mặt mũi Trần Dự… không còn chỗ nào để giấu.
“Trần Dự,” tôi nhìn thẳng vào dáng vẻ thảm hại của hắn, lạnh lùng buông ra câu cuối cùng:
“Hồi đó, trong cái phòng khách cũ nát nhà anh, anh và mẹ nhìn tôi như thể một con ruồi cố leo lên bậc thang quyền quý.”
“Còn bây giờ, tôi nhìn anh… đến cả mấy gã phục vụ rót rượu trong hội sở cao cấp còn có giá hơn.”
“Anh biết tại sao không?”
“Vì ít nhất họ có giá rõ ràng, biết cách cúi đầu lấy lòng. Còn anh, chỉ biết vẫy cái đuôi của ‘phượng hoàng nghèo’, mơ mộng giấc mộng đổi đời lố bịch.”
“Biến đi. Biến càng xa càng tốt. Đừng làm bẩn mắt tôi, cũng đừng làm bẩn cổng nhà tôi.”
Dứt lời, tôi cắt tín hiệu loa, quay lưng trở về vườn.
Sau lưng là tiếng khóc thảm thiết của Lưu Phương, tiếng gào tuyệt vọng của Trần Dự.
Với tôi mà nói, tất cả những âm thanh ấy chỉ như một bản nhạc nền dễ chịu của buổi chiều hè.
Trà hồng vẫn còn ấm.
Hoa hồng đang nở rộ.
Tháng Chín ở Thượng Hải, trong không khí vương mùi tiền bạc và lá ngô đồng.
Trường tôi nhập học là NYU Thượng Hải, nằm ngay trên đại lộ Thế Kỷ. Nhìn từ cửa sổ phòng học là cụm cao ốc Lục Gia Chủy lấp lánh ánh bạc.
Bạn học ở đây, hoặc là người thừa kế tương lai của các quỹ đầu tư phố Wall, hoặc là thiên tài sở hữu vài bằng sáng chế, ít nhất cũng là họ hàng xa của hoàng gia một nước nhỏ nào đó bên châu Âu.
Ở đây, không ai bàn đến điểm thi đại học — đó là câu chuyện của thế hệ cũ. Người ta bàn về stock options, Nasdaq, và xu hướng đầu tư kế tiếp.
Tài xế mà ba tôi cử đi, lái chiếc Bentley màu tối đến tận ký túc xá đưa tôi về. Ký túc là phòng đơn, có phòng tắm riêng, cửa kính sát trần. Mẹ đã thuê thiết kế nội thất từ sớm, bài trí theo phong cách tối giản mà tôi thích. Tủ quần áo đã đầy ắp hàng hiệu mới ra mắt.
Tất cả điều này, với tôi, chỉ là chuyện thường ngày.
Tuần đầu tiên nhập học, tôi là đại diện sinh viên mới, phát biểu bằng tiếng Anh trôi chảy trong lễ khai giảng. Phía dưới, là giới tinh anh thực thụ — học giả, doanh nhân, người nổi tiếng. Tôi thấy cả Chủ tịch khu vực châu Á – Thái Bình Dương của Goldman Sachs, người vẫn chơi golf với ba tôi.
Dưới ánh đèn, tôi tự tin điềm tĩnh, nói về toàn cầu hóa và tương lai. Cứ như thể tôi sinh ra đã thuộc về nơi này.
Còn Trần Dự, đang ở tận Bắc Kinh, thì sao?
Cậu ta học ở Đại học Nhân dân — tất nhiên vẫn là trường top đầu. Nhưng với riêng cậu ta, nơi đó chỉ đầy những sỉ nhục và uất nghẹn.
Kéo theo chiếc vali, bước vào ký túc bốn người, bạn cùng phòng đang hào hứng trò chuyện về kỳ thi vừa rồi.
“Này ông anh, quê đâu đấy? Thi được bao nhiêu điểm?”
Một cậu to con người Sơn Đông thân thiện vỗ vai hỏi.
Cổ họng Trần Dự khô khốc như cát, phải cố lắm mới bật ra được:
“Vinh Thành. Bảy trăm mười lăm.”
“Á đù! Kinh nha! 715 mà vào Nhân Dân là vô lớp siêu sao rồi chứ còn gì!”
Một cậu đeo kính vàng đẩy gọng kính, chậm rãi nói:
“Vinh Thành được 715 hả? Tôi nhớ năm nay thủ khoa Vinh Thành được 742 điểm, hình như tên là… Thẩm Khả?”
“Thẩm Khả!” Cậu Sơn Đông đập đùi cái bốp, “Tôi biết cô ấy! Học ở NYU Thượng Hải đó! Nữ thần của tôi! Vừa xinh, vừa giàu, đúng kiểu nữ chính ngôn tình bước ra đời thật luôn ấy!”
“Choang!”
Chiếc ly nước trong tay Trần Dự rơi xuống sàn, vỡ tan thành từng mảnh.
Cả phòng ký túc lặng ngắt.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cậu ta, đầy nghi hoặc và ngầm hiểu. Bọn họ đâu phải ngốc, phản ứng của cậu ta đủ để kể lại bảy phần câu chuyện.
Một á khoa với điểm số “lỡ cỡ”, và một thủ khoa cùng quê sáng chói.
Phía sau hẳn là một vở kịch lớn.
Từ hôm đó, cái nhãn “phượng hoàng nam bị thủ khoa đá” âm thầm dán lên lưng Trần Dự. Cậu ta trở nên lầm lỳ ít nói, ánh mắt tối sầm lại như một con rắn độc đang rình mồi.
Điện thoại từ Lưu Phương trở thành cơn ác mộng hàng ngày.
“Con trai à, con tiện nhân đó dạo này sao rồi? Có phải ngày nào nó cũng ong bướm ngoài đường không? Con nhất định phải gồng lên mà sống! Nhất định phải thành công! Đạp con đàn bà đó dưới chân! Bắt nó phải hối hận!”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa.”
“Sao mẹ không được nói?! Là nó hại con! Hại cả nhà mình! Mẹ ra ngoài, hàng xóm nào cũng đâm chọc sau lưng! Tất cả là tại cái sao chổi đó!”
Những lời oán hận và rủa xả không dứt, như chất độc nhỏ từng giọt vào tai Trần Dự, tưới tẩm cho hạt giống thù hận đang lớn dần trong lòng hắn.
Cùng lúc đó, ở đầu kia Thượng Hải, trong Đại học Phúc Đán — cuộc sống của Mạnh Tiểu Hiểu… cũng chẳng dễ thở gì.
Một cuộc gọi từ ba tôi, ban đầu chỉ khiến ông bố phó hiệu trưởng kia của cô ta bị loại khỏi một dự án hợp tác.
Nhưng đó chỉ là khởi đầu.
Chủ tịch Vương của tập đoàn giáo dục – người anh em thân thiết mấy chục năm của ba tôi – là kiểu người cực kỳ bênh phe.
Chỉ một lời của ông ấy, cả giới giáo dục Vinh Thành lập tức “vô tình mà hữu ý” cô lập Phó hiệu trưởng Mạnh.
Không được xét danh hiệu, không có tên trong các cuộc họp quan trọng, thậm chí đến mấy cô lao công trong trường cũng nhìn ông ta với ánh mắt khinh thường.
Phòng hậu cần do ông ta quản lý cũng bị khui ra không ít sổ sách lộn xộn.
Tuy chưa đến mức bị đuổi việc, nhưng ở trường, ông ta đã trở thành trò cười.
Không khí trong nhà cũng ngột ngạt thấy rõ.
Tiền sinh hoạt phí mà Mạnh Tiểu Hiểu mang theo, còn chưa bằng một nửa so với dự tính.
Nhìn những cô bạn cùng phòng dùng iPhone đời mới nhất, mặc đồ hiệu mới ra mắt, lần đầu tiên cô ta cảm nhận được cái gọi là chênh lệch đẳng cấp.
Cô ta bắt đầu nhớ đến Trần Dự — không phải con người anh ta, mà là cái “Trần Dự” từng ngoan ngoãn nghe lời, từng sắp bước chân vào Thanh Hoa, tương lai sáng rực.
Một đêm mất ngủ, cô ta nhấn vào ảnh đại diện của Trần Dự, gửi đi một dòng tin:
“Trần Dự, ngủ chưa? Bố tớ… gặp chuyện rồi. Tớ nghĩ là do Thẩm Khả làm.”
Hai kẻ thất bại, hai trái tim thấm độc, vì cùng một mục tiêu thù hận mà lần nữa kết nối trong thế giới lạnh băng của internet.
Một cơn bão mới — ngu xuẩn hơn, độc ác hơn — đang âm thầm hình thành.
Tập đoàn của ba tôi đứng tên tổ chức dạ tiệc từ thiện của Quỹ Trần Quang tại Thượng Hải, cảm tạ các doanh nhân từng ủng hộ quỹ trong thời gian qua.
Là cố vấn danh dự của quỹ, dĩ nhiên tôi phải có mặt.
Tôi mặc một chiếc đầm couture Dior màu xanh sao trời, khoác tay ba tôi bước lên thảm đỏ.
Đèn flash chớp liên hồi, sáng đến mức khiến người ta hoa mắt.
Trong sảnh tiệc, rượu vang sóng sánh, giai nhân lộng lẫy.
Tôi tự tin di chuyển giữa đám đông, trò chuyện thoải mái với những người mà bình thường chỉ thấy trên tạp chí kinh tế.
Họ khen tôi giỏi hơn ba, khen ba tôi có người kế thừa xuất sắc.
Gương mặt ba tôi đầy vẻ tự hào.
Giữa buổi tiệc, tôi có chút mỏi nên rút về khu nghỉ, bưng ly champagne định nghỉ ngơi một chút.
Một bóng người mặc đồng phục phục vụ, cúi đầu bưng khay bước đến.
“Tiểu thư, cần đổi một ly khác không ạ?”
Giọng nói này…
Tôi hơi nhíu mày, ngẩng đầu lên.
Khi nhìn rõ gương mặt đó, tay tôi suýt nữa làm rơi ly rượu.
Là Trần Dự.
Hắn mặc bộ đồng phục phục vụ rẻ tiền, không vừa người.
Tóc chải gọn gàng nhưng vẫn không giấu được vẻ mỏi mệt và u uất.
Gương mặt từng được khen là điển trai, giờ đầy sự gượng gạo và hèn mọn.
Hắn sao lại ở đây?
Hắn thấy tôi nhận ra hắn, cả người run lên, ly rượu trên khay va vào nhau lách cách.
Gương mặt hắn đỏ bừng như gan heo.
Nhục nhã, giận dữ, căm độc — tất cả cảm xúc cùng bùng lên trong mắt, như muốn bắn lửa.
Có lẽ hắn tưởng tôi sẽ như mấy nhân vật phản diện trong tiểu thuyết, ngay tại đây mà vạch trần, sỉ nhục hắn trước mặt mọi người.
Nhưng tôi không làm thế.
Thậm chí, khóe môi tôi cũng không buồn động đậy.
Tôi chỉ yên lặng nhìn hắn, như thể đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
Vài giây sau, tôi chậm rãi mở miệng, giọng không lớn nhưng đủ cho hắn nghe rõ từng chữ:
“Ồ, là anh à.”
Giọng điệu của tôi nhẹ tênh, như đang hỏi hôm nay trời có mưa không.
Sau đó tôi hơi nghiêng cằm, chỉ vào chai nước khoáng trên bàn:
“Lấy giúp tôi chai Evian kia, cảm ơn.”
Evian.
Loại nước mà năm nào hắn từng cười nhạo tôi, nói chỉ có kẻ ngốc mới bỏ ra hai chục tệ mua một chai nước.
Mà giờ, tôi bảo hắn tự tay mở ra cho tôi.
Cơ thể hắn run lên dữ dội.
Hàm răng cắn chặt, gần như muốn rỉ máu.
Hắn muốn nổi điên. Muốn ném cả khay rượu vào mặt tôi.
Nhưng hắn không dám.
Hắn biết, nếu làm vậy, không chỉ mất mấy trăm đồng tiền công tối nay, mà còn có thể bị bảo vệ tống ra ngoài bằng chân.
Cuối cùng, mọi bất mãn và hận thù của hắn… chỉ hóa thành một đôi tay run rẩy.
Hắn đặt khay xuống, cầm lấy chai nước, vặn nắp, rồi cúi người đưa cho tôi bằng hai tay, ngoan ngoãn như một nhân viên đúng nghĩa.
Ngón tay hắn trắng bệch vì nắm quá chặt.
Tôi không nhận lấy ngay.
Ánh mắt tôi dừng lại trên cổ tay hắn.
Nơi đó — trống trơn.
Chiếc đồng hồ giả Vacheron Constantin mà hắn từng lấy làm tự hào — không còn nữa.
Mà cũng đúng, đeo thứ đó đi làm phục vụ chỉ càng thêm nực cười.
“Tay anh… không đeo đồng hồ nữa à?” Tôi hỏi nhẹ nhàng, như thể tiện miệng buột ra.
Mặt hắn lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Tôi cầm lấy chai nước, nhấp một ngụm, sau đó nhìn hắn, khẽ cười.
Đó là một nụ cười khinh bỉ, lạnh lẽo, không mang chút nhiệt độ nào.
“Không có cái đồng hồ kia, ‘á khoa Vinh Thành’ của chúng ta, ngay cả cái nắp chai cũng vặn không nổi nữa nhỉ?”
Nói xong, tôi không nhìn hắn thêm một giây nào, xoay người chậm rãi bước về khu trung tâm của buổi tiệc.
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng — phía sau tôi, là ánh mắt độc địa đến cực điểm, như hai con dao tẩm độc, muốn đâm xuyên lưng tôi.
Nhưng tôi không bận tâm.
Với một kẻ đã từng rơi xuống địa ngục như tôi, có bị đâm thêm vài nhát cũng chẳng khác gì.
Mà ở một góc khác trong sảnh tiệc, có một cô gái cũng đang mặc đồng phục phục vụ, tay bưng khay đi loanh quanh tìm cơ hội, đã thấy toàn bộ cảnh tượng vừa rồi.
Là Mạnh Tiểu Hiểu.
Cô ta nhìn bóng lưng tôi ngẩng cao đầu rời đi, rồi lại quay sang nhìn Trần Dự đứng đơ như tượng, toàn thân run rẩy như một con chó hoang bị đuổi khỏi nhà.
Ánh mắt cô ta thoáng qua một tia khoái chí… nhưng phần nhiều vẫn là ghen tỵ và không cam lòng.
Cô ta tiến lại gần, vỗ nhẹ lên vai Trần Dự.
“Tôi thấy cả rồi.”
Trần Dự quay phắt lại. Nhìn thấy là cô ta, ánh mắt vốn tràn đầy nhục nhã lập tức chuyển thành căm thù ngút trời.
“Cô cũng đến đây để cười nhạo tôi?”
“Tôi cười nhạo anh làm gì?” Mạnh Tiểu Hiểu nhếch môi, “Giờ chúng ta cùng thuyền cả rồi.”
Cô ta hạ giọng xuống thấp:
“Anh có muốn… khiến cô ta cũng nếm thử cảm giác rơi từ thiên đường xuống không?”
Đồng tử Trần Dự co rút dữ dội.
Hai linh hồn mục rữa dưới đáy cống, giữa sảnh tiệc xa hoa, đã âm thầm hình thành một liên minh nhơ bẩn.
Internet – chính là chiến trường cuối cùng của những kẻ thất bại.
Chúng tưởng rằng trốn sau những cái ID ẩn danh là có thể thoải mái phun độc, đảo trắng thay đen.
Một bài đăng với tiêu đề:
“Bóc trần nữ sinh NYU phiên bản đời thực của Cố Lý – Cách cô ta hủy hoại cuộc đời tôi”