Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g0gXRoW4H
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5.
Thị nữ đều đã lui ra hết.
Ta đứng nguyên tại chỗ, mắt nhìn chăm chú xuống nền đất, chần chừ không dám bước.
Hôm nay ta mang đôi hài mà ta yêu thích nhất — từ nhỏ đến lớn chưa từng mang đôi nào vừa ý đến thế.
Vậy mà dưới chân lại toàn là những mảnh gốm vỡ to dày, sắc như dao. Nếu giẫm lên mà rách giày… ta sẽ tiếc đứt ruột.
Đúng lúc ta còn đang do dự, phía trước vang lên tiếng bước chân chậm rãi.
Chưa kịp ngẩng mặt, Hoàng thượng đã đứng sừng sững ngay trước mắt.
Giọng ngài thấp, lạnh như sương sớm thấm vào xương: “Còn đứng đó làm gì? Muốn trẫm bế ngươi qua chắc?”
Mắt ta bỗng sáng bừng.
Bế ư?
Vậy chẳng phải giày sẽ được giữ nguyên vẹn sao?
Ý hay đó!
Ta không chút chần chừ, hí hửng dang hai tay ra đợi.
Đối phương hình như bị hành động của ta làm cho sững người, ánh mắt nhìn ta chẳng khác gì đang nhìn một kẻ… đầu óc có vấn đề.
Thấy vậy, ta quyết định không khách sáo nữa, bước lên ôm chặt lấy cổ ngài.
Lúc ấy, thân thể ta bỗng lơ lửng giữa không trung. Ta hoảng hốt kêu khẽ, theo bản năng siết chặt vòng tay quanh cổ ngài hơn nữa.
Hoàng thượng hắng giọng, khàn đặc như có thứ gì vướng trong cổ:
“Ngươi tính siết cổ trẫm đến chết à?”
Ta lập tức nới tay ra ngoan ngoãn, rồi len lén ngẩng đầu quan sát.
Đôi mắt ngài đỏ ngầu, quanh mắt còn quầng thâm, trông như thể cả đêm không được chợp mắt.
Ta thoáng ngẫm nghĩ. Chẳng lẽ là vì chuyện Man tộc sắp kéo đến?
Nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy lạ… chẳng phải chính Hoàng thượng đã hạ lệnh dâng cả đất nước cho chúng sao?
Hay là… chuyện tính kế hủy nước khiến bạo quân cũng mệt mỏi đến mức mất ngủ?
Ta nghĩ tới nghĩ lui, bỗng thấy vị Hoàng đế cao cao tại thượng này chẳng khác nào tên ngốc con nhà địa chủ ở làng ta thuở trước.
Nóng nảy, khờ khạo, phá của như đốt lửa.
6.
Mấy ngày nay, Hoàng thượng dường như khó ngủ hơn hẳn.
Nhìn quầng mắt thâm sì triền miên của ngài, ta không khỏi nghĩ:
Chẳng lẽ đêm nào ngài cũng đi ăn trộm?
Thấy ngài trở mình trằn trọc, ta sực nhớ đến chuyện Lộ Minh tối qua chủ động vỗ lưng ru ta ngủ.
Hay là ta cũng thử vỗ lưng cho Hoàng thượng?
Ta rụt rè đưa tay, vừa vỗ xuống một cái thì bắt gặp ánh nhìn đằng đằng sát khí, đành lặng lẽ rụt về.
Đọc thêm hơn 1 canh giờ, cuối cùng hơi thở của ngài sắp ổn định lại.
Ngay khi ta sắp thở phào nhẹ nhõm, thì một tiếng “ục ục” vang lên.
Ta khựng giọng, may mà Hoàng thượng chỉ chau mày, chưa tỉnh.
Ta cười khổ không thôi.
Hôm nay đến quá sớm, dẫn đến bây giờ bụng kêu ục ục không ngừng.
Ta ôm bụng, nghiến răng nghiến lợi tiếp tục đọc.
“Ục ục ục~”
Ta theo bản năng liếc nhìn về phía long sàng.
Và bắt gặp đôi mắt rực lửa giận đang mở to nhìn mình.
7.
Hoàng thượng quả nhiên nổi giận.
Ngài vung tay hất ta xuống giường, rồi túm lấy vạt áo ta.
Một gương mặt dữ tợn kề sát, hung hăng trừng mắt nhìn ta.
Ánh mắt ấy tựa như muốn giết người.
Ta theo bản năng nhắm chặt hai mắt.
Tiếng nghiến răng ken két vang bên tai: “Ngươi có thể khiến nó đừng kêu nữa không! Còn kêu nữa, trẫm giết ngươi!”
Không được ăn cơm đã rất tủi thân rồi.
Giờ còn phải nghe yêu cầu vô lý như vậy, ta càng ấm ức hơn.
Nếu không phải sáng sớm ngươi nổi điên, giờ ta đã ăn xong bữa sáng ngon lành, rồi ngủ thêm một giấc.
Thân thể đang đói cồn cào, tinh thần cũng căng như dây đàn.
Nước mắt ta nhất thời trào ra.
Ngài gầm khẽ:
“Ngươi khóc cái gì!”
Ánh mắt ngài lúc không cười, lòng trắng lộ nhiều hơn, trông vừa lạnh vừa dữ.
Ta vốn chỉ muốn lặng lẽ ở hậu cung tìm chút miếng ăn.
Nay không những chẳng ăn được, cái đầu còn sắp lìa khỏi cổ.
Ta mím môi, không kìm được nữa, òa khóc nức nở:
“Ta đói, hu hu, ta đói mà!”
Tiếng khóc ấy dường như dùng hết sức lực cả đời ta.
Thanh âm to đến mức khiến Hoàng thượng cũng sững sờ.
Đã bật khóc thì ta dứt khoát khóc cho thỏa, nước mắt cứ thế ồ ạt tuôn ra.
Hoàng thượng hoàn hồn, vành tai đỏ ửng lên như sắp nhỏ máu, thô bạo bịt miệng ta lại.
Ta chớp chớp đôi mắt đẫm lệ nhìn ngài.
Ngài bèn che luôn mắt ta:
“Đừng khóc nữa! Trẫm… trẫm cho ngươi ăn là được!”
8.
Nào ngờ Hoàng thượng sai người dọn ra một bàn đầy ắp thức ăn.
Có tôm Long Tỉnh, món cá phiến Thủy Tinh, vịt tám món, cùng vài món nộm rau mùa.
Toàn những thứ ta chưa bao giờ được nếm.
Ta ngồi nghiêm chỉnh, cảm thấy nước mắt vừa rơi khi nãy như chảy ngược vào trong miệng.
Hoàng thượng thì chẳng buồn liếc, vẻ mặt khó chịu khoanh tay ngồi trên ghế nhìn ta chằm chằm như đang canh phạm nhân.
Đang ngồi không yên, bỗng ngài lên tiếng:
“Ăn đi, nhìn trẫm làm gì, trên mặt trẫm có cơm chắc?”
Ta nghẹn lời.
Không phải chứ, ngài không nhìn ta thì sao biết ta đang nhìn ngài.
Nhưng ngài là Hoàng thượng, ta chỉ đành ngoan ngoãn giải thích:
“Ở nhà, món ngon đều để ca ca dùng trước, ta mà ăn trước thì sẽ bị đánh, nên… Hoàng thượng, ngài ăn trước đi…”
Thấy chân mày Hoàng thượng cau càng lúc càng chặt, giọng ta dần nhỏ như muỗi kêu.
Ngài cười lạnh, đẩy đĩa thịt thỏ xào măng rừng đến trước mặt ta:
“Ăn. Ai dám cản, trẫm giết kẻ đó.”
Hoàng thượng đã có lời, ta vội vàng gắp một miếng.
Thịt thỏ mềm ngọt, măng tươi giòn thanh, còn có hương cay nhẹ của tiêu rừng, ngon đến mức mắt ta rưng rưng, nghĩ bụng có bị Hoàng thượng chém đầu lúc này cũng đáng.
Đang ăn vui vẻ, Hoàng thượng đột nhiên hỏi:
“Ngươi xưa nay đều không có tức giận sao?”
Ta: ?
Có lẽ ánh mắt ta quá mù mờ khó hiểu.
Ngài chống cằm, buồn chán gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn:
“Qua đây.”
“Vả ta.”
9.
Rõ ràng lúc trước bảo ta ăn cơm, giờ lại bảo ta tát ngài.
Ta càng lúc càng thấy ngài là kẻ vui giận bất thường.
Hiện giờ, ta rụt rè ngồi trên đùi Hoàng thượng.
Cánh tay ngài vòng ngang eo ta, sờ soạng khắp nơi, tựa như một con rắn độc khiến ta toàn thân nổi da gà.
“Xem nào, ái phi của trẫm to gan đến độ nào.”
Ngài ghé mặt sát mặt ta, nói ngắn gọn:
“Vả.”
Tát thì chết, không tát cũng chết.
Ta đờ người như khúc gỗ, thấy ngài dần mất kiên nhẫn.
Trong lúc cấp bách, ta chợt nghĩ ra một cách.
Dù gì cũng là in dấu trên mặt, hôn cũng được chứ nhỉ?
Ta nghiến răng, nhắm mắt thật chặt.
“Chụt!”
Hôn xong, trong lòng thấp thỏm, ta cứ thế mạnh dạn ôm luôn đầu ngài mà hôn mấy cái liền.
Khiến ngài bất động, sững sờ như tượng.
Đảm bảo hôm nay, không, tới ngày mai, mấy vết hôn ấy cũng chưa tan nổi.
Cứ tưởng thế là bình an vượt ải, ai ngờ Hoàng thượng quét cánh tay dài, hất đổ cả bàn thức ăn.
Ta bị luồng lực mạnh quật ngã xuống bàn.
Biến cố bất ngờ làm ta kinh hãi kêu lên, ánh mắt ngài chợt tối sầm:
“Ồn ào.”
Ngài cúi đầu, chặn tiếng hét của ta lại.
Môi bị cắn nhẹ, vừa đau vừa tê, ta không nhịn được mà rưng rưng nước mắt.
Mặt bàn thì lạnh, cứng, ta lại sợ canh nóng bắn tung tóe lên váy áo, không dám giãy giụa mạnh mà chỉ dám níu chặt ngài.
May mà cánh tay ngài rắn chắc, thân hình cao lớn hơn ta nhiều, một tay giữ ta khăng khít trong lòng, không để vấy bẩn chút nào.
Có lẽ ngài bỗng nổi chút lương tâm, gỡ áo choàng xuống quấn lấy ta.
Do tư thế quá gần, ta ngay lập tức cảm nhận được một số biến đổi.
Nụ hôn của ngài cuồng nộ và sâu, ánh mắt như sói, tràn ngập vẻ xâm lược.
Ta nào đã gặp cảnh này bao giờ, sợ đến run bần bật.
Dù trong lòng có chửi Lộ Minh vô số lần là kẻ háo sắc, thì cùng lắm hắn chỉ đêm đêm quyến rũ ta mà thôi.
Cả chuyện hôm qua bị hôn vài cái, ta còn coi như bị chó cắn.
Khó khăn lắm mới thở được, ta vội cầu xin:
“Không… không… thần thiếp sai rồi, Hoàng thượng! Thần thiếp biết sai rồi!”
Có lẽ ngài động lòng trắc ẩn khi thấy ta run như lá rụng mùa thu.
Ngài dừng lại, gục đầu vào mái tóc ta, thở dốc.
Trong lòng ta dâng lên tia hi vọng, bèn trưng ra vẻ tội nghiệp nhất đời.
Nhưng không ngờ ngay giây kế tiếp.
Ngài chuẩn xác lần vào trong lớp áo choàng, tóm lấy tay ta:
“Không động vào nàng, thì nàng giúp trẫm.”
Mắt ta tối sầm.
Đồ cẩu hoàng đế, ta với ngươi thề không đội trời chung!
10.
Trò hề này kết thúc khi ta vung một bạt tai lên mặt ngài.
Nếu không phải ta đã bị hành hạ đến nửa sống nửa chết, chắc ta còn đánh mạnh hơn nữa.
Thấy dục vọng trong mắt ngài dần tan đi sau cái tát ấy, lòng can đảm của ta cũng lập tức lụi tàn, co ro như chim cút trong chiếc áo choàng nhăn nhúm.
Hoàng thượng lấy đầu lưỡi tì lên má, không nói gì, từ tốn nhặt bộ y phục của ta rơi bên cạnh để lau mặt.
Nhìn ngài dùng yếm của ta để chùi thứ kia, mặt ta đỏ bừng, vội giơ tay giật lại, nhưng tay lại bị ngài giữ chặt.
Ngài dùng lực mạnh, cánh tay ta bị nắm gọn trong lòng bàn tay ngài, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngài dùng yếm lau sạch chất dính nhớp nháp giữa các ngón tay ta.
Ngài cất lời: “Rụt người lại làm gì?”
Làm gì ư?!
Cẩu hoàng đế, thật sự nghĩ ta không biết tức giận hay sao!
Trong lòng mắng chửi ác liệt đến đâu, chứ ngoài miệng ta chẳng dám hé một chữ.
Ngài đột ngột ghì lấy gáy ta kéo về phía mình, ánh mắt hồ ly đầy hằn học tựa muốn nuốt chửng ta:
“Khi nãy xoa mặt trẫm chẳng phải to gan lắm ư?”
Mặt ta nóng ran, chẳng rõ vì xấu hổ hay căm giận.
Cẩu hoàng đế, hoàng đế chết tiệt, đồ háo sắc chết tiệt, đợi diệt quốc rồi, nhất định phải trói ngài lại quất trăm roi mới hả dạ!
Thế nhưng giờ ta chỉ có thể tạm làm chim cút.
Ngài lau xong, ôm ta đặt lên giường, đưa tay muốn kéo áo choàng của ta.
Tưởng ngài lại muốn làm chuyện cầm thú, ta gồng sức bám chặt áo choàng, không chịu buông.
Ngài nhướn mày: “Yêu quý tới mức không rời thế sao?”
Yêu quý gì chứ, ta hận không thể đốt quách cái áo choàng này!
Ta dùng ánh mắt tố cáo ngài.
Ngài khẽ cười: “Được thôi, vốn định lấy chăn đắp cho nàng, nếu nàng đã thích như vậy…”
Chưa dứt lời, ta đã vung mạnh áo choàng ném xuống đất.
Ngài khựng lại, khóe mày vương nét cười.
Sau đó, ngài giật lấy chăn bọc ta lại như con tằm.
Ta vội vàng lùi về phía tường, chỉ mong tránh thật xa ngài.
Nào ngờ ngài tóm lấy cổ chân ta, kéo mạnh một cái, ta lập tức trở về bên ngài.
Bình thường ta không để ý, giờ mới nhận ra đôi vai ẩn dưới lớp long bào kia quá đỗi vững chãi, cả người ngài to lớn hơn ta rất nhiều, mỗi khi bị ngài ôm trọn vào lòng, áp lực đè nặng khiến ta khó thở.
Ngài thấp giọng hỏi: “Không muốn ngủ cùng trẫm?”
Ta nhìn chằm chằm ngài, nhìn vẻ mặt ngài như thể đang nhìn ác bá cưỡng đoạt dân nữ.
Ta lắc đầu quầy quậy.
Khuôn mặt vừa rồi còn mang theo ý cười của ngài chậm rãi tan đi.
Ngài lặng lẽ nhìn ta mấy giây, rồi tét vào mông ta:
“Cút về tẩm điện của ngươi đi.”
Ta: ?
Trở mặt còn nhanh hơn trở bánh tráng ư?
Thế là trong cơn gió lạnh, một mình ta lầm lũi gắng gượng bước từng bước, tay chân đều mỏi nhừ, lê về tẩm điện.
Qua một ngày bị dày vò, ta như nữ quỷ bị rút cạn dương khí.
Đồ cẩu hoàng đế, bản thân ăn uống no đủ, vui thú xong, kết quả còn không cho người hộ tống ta về.
Ta bất lực ngước nhìn trời.
Lúc đi hãy còn sáng sớm, khi về trời đã chạng vạng.
Ta vừa đói vừa mệt, nhớ đến cả bàn thức ăn ngon bị hất tung, lập tức nghiến răng nghiến lợi.
May mà Hoàng thượng khá hào phóng, mỗi ngày ta đọc sử cho ngài nghe đều được thưởng không ít vàng bạc châu báu.
Giờ ta tích cóp cũng kha khá, chỉ chờ thành vỡ là bỏ trốn!