Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/802CtHlLb1
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11
Có lẽ mệt quá, ta vừa về đã ngã lên giường bất tỉnh, chẳng buồn ăn tối.
Không biết bao lâu trôi qua, nửa mơ nửa tỉnh, ta mơ thấy một con yêu hồ đang đứng trên đỉnh núi cười ngạo nghễ, bảo sẽ cắn chết đại vương trong núi rồi bắt ta về làm áp trại phu nhân.
Giây lát sau, con hồ ly ấy bỗng hiện ngay trước mặt ta, vác ta vào động phòng.
Kế đó, nó đè chặt ta xuống giường, nhe hàm răng trắng nhởn, cắn xé khắp người ta.
Ta sợ toát mồ hôi lạnh, vùng vẫy bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng.
Trong phòng tối đen như mực, bên ngoài chẳng biết mưa rơi tự khi nào, sấm chớp đì đùng.
May đó chỉ là mộng.
Ta nhẹ nhàng thở ra, cố trấn tĩnh.
Nhưng không ngờ giấc mơ chân thật đến vậy, cổ ta vẫn đang âm ỉ nhức.
Ta định đưa tay xoa cổ, chợt phát giác cổ tay mình bị ai đó ghì chặt.
Ta cứng đờ người.
Lúc này, một tia chớp lóe bên ngoài, rọi sáng gian phòng.
Trong khoảnh khắc ấy, ta thấy rõ bên mép giường có một người đang ngồi.
Người ấy ngẩng đầu từ cần cổ ta, để lộ một chiếc mặt nạ hồ ly, toát ra vẻ âm u chẳng khác con yêu hồ trong mơ.
Đến bắt ta thật rồi!
Trái tim ta suýt ngừng đập, nước mắt muốn ứa ra.
Ta vội nhắm mắt, lầm rầm khấn: “Cấp cấp như luật lệnh, Thái Thượng Lão Quân mau hiển linh, yêu ma quỷ quái mau tan biến!”
Niệm một hồi lâu, mở mắt ra vẫn thấy con hồ ly này đứng đó, ta lại nhắm vội mắt, chỉ là lần này đổi lời:
“Hồ tiên đại nhân ơi, thịt ta chẳng ngon lành gì, vừa già vừa dai, hu hu, ngài đi ăn thịt Hoàng thượng đi, thịt ngài ấy vừa mềm vừa giòn, cắn một miếng sống lâu bất lão, hu hu hu…”
Trán ta bỗng bị búng “cốc” một cái, bên tai vang lên thanh âm quái dị:
“Ngươi thử nhìn xem ta là ai?”
Chăn bị giật ra không chút thương tiếc, người nọ nắm cổ áo kéo ta dậy.
Ta rưng rưng mở mắt, ở khoảng cách này, rốt cuộc ta nhìn rõ đó là chiếc mặt nạ hồ ly.
Trong hoàng cung, ngoài tên vô lại kia, còn ai thích đeo các loại mặt nạ nữa.
Ta nghẹn ngào: “Lộ Minh, ngươi là Lộ Minh.”
Hắn nâng cằm ta, cười hỏi: “Đúng rồi, muốn được thưởng gì đây?”
Thưởng ư?
Nắm tay ta siết chặt, cơn giận bừng bừng dâng.
Ban ngày ta vừa hầu tên Hoàng thượng phát điên.
Ban đêm ta còn chưa kịp thở, hắn lại đến dọa ma ta.
Đến con lừa kéo cối xay còn được nghỉ chốc lát cơ mà!
Thấy hắn cười, ta càng thêm bốc hỏa, lý trí bị cơn giận che mờ xông lên.
Ta chộp lấy cổ áo hắn, kéo xuống giường, đè lên người hắn.
“Thưởng tổ tông nhà ngươi ấy!”
“Các ngươi không thể cùng nhau đến một lần sao! Buổi tối ta còn phải ngủ!”
Nhưng ngay giây kế tiếp.
Từ dưới lớp mặt nạ phát ra tiếng cười khẽ, hắn tháo mặt nạ, hiện rõ gương mặt đáng ghét của Hoàng thượng.
“Được, ái phi của trẫm, trẫm chiều nàng.”
12
Ta ngây người tại chỗ.
Cổ áo trong tay như khoai nóng bỏng rát.
Ta vội buông tay, ngồi phịch xuống giường.
Hốc mắt nóng lên, tầm nhìn nhoè hẳn, ta cố chớp mắt mấy cái.
Nhưng nỗi sợ và tủi hờn trong lòng như thủy triều, từng đợt dâng lên.
Tâm trạng ta lúc này hệt như hồi nhỏ, khi phát hiện ra ta không phải con ruột của cha mẹ.
Khi ấy ta mới biết mình bị người ta bỏ rơi trước cửa nhà họ.
Từ dạo đó, ta làm gì cũng sợ sệt, luôn siêng năng, không dám để mình nhàn rỗi, sợ bị cha mẹ chán ghét.
Gặp ai ta cũng cười, bị ức hiếp cũng chẳng kêu than, dần dần mọi người đều quý mến ta.
Láng giềng xung quanh khen ta là cô nương tính tình tốt nhất mười dặm tám làng.
Nhưng cha mẹ ta vẫn không hài lòng, họ mắng ta chỉ vì giặt đồ chậm, cũng phạt ta quỳ trong tuyết chỉ vì ăn một chiếc bánh bao nguội.
Đến cuối cùng, ta bị bán vào hoàng cung ăn thịt người này.
Dẫu rằng từ hang sói này sang hang sói khác, nhưng lòng ta lại chưa từng có lúc nào sáng sủa như vậy.
Dù sao cũng là khởi đầu mới.
Có khởi đầu mới, ắt có hy vọng mới.
Ta chẳng muốn gây chuyện, chỉ mong được ăn no, được ban thưởng thì ta cất đi, đợi ngày Hoàng thượng chán ta, hoặc ngày thành bị phá, ta bỏ trốn.
Cho dù không trốn nổi, cũng có mấy tháng được ăn ngon, đâu thiệt gì.
Thế nhưng giờ mọi hy vọng đều tan thành mây khói.
Ta không chỉ mắng Hoàng thượng!
Còn xúi “hồ ly” đến gặm ngài!
Kẻ gần nhất dám chửi Hoàng thượng đã bị tru di cửu tộc, cỏ trên mộ cao cả thước rồi.
Ta từng chút từng chút lùi về phía sau, thế nào cũng thấy Hoàng thượng sắp nhào tới giết ta.
Thân thể ta căng cứng tựa dây cung đã được kéo căng, thấy ngài khẽ động, ta liền hoảng hốt lùi tiếp.
Nào ngờ đằng sau giường chỉ cách một tấc, ta chới với ngã xuống, Hoàng thượng biến sắc, vội vươn tay giữ cánh tay ta.
Ngài lần này không hề nương nhẹ, túm chặt cổ tay ta đến nỗi đau nhói, kéo mạnh để ta ngã nhào lên ngực ngài.
Ngài siết lấy cằm ta, đôi mắt hồ ly bốc lửa:
“Nàng sợ trẫm đến thế ư? Thà ngã chết cũng muốn tránh xa trẫm?”
Ta còn chưa hết sợ, chỉ biết cắn chặt môi.
Xung quanh như đông cứng lại, thời gian trôi chậm chạp.
Bị ép vào trong lòng ngài, da thịt kề nhau, nhịp tim dồn dập của ngài như công tắc khuấy động vùng nước chết này.
Ta run rẩy thưa: “Ta sợ… ta sợ ngài giết ta.”
Ngài hơi nheo mắt, khóe miệng nhếch nụ cười lạnh:
“Trẫm còn chưa nói muốn giết nàng, run rẩy cái gì.”
Ngón tay ngài lạnh ngắt, dùng sức ấn lên môi dưới ta đang cắn chặt.
“Trẫm đâu nỡ giết nàng.”
Ta đau nhói, buộc phải há miệng.
Ánh mắt ngài chợt tối lại, kế đó.
Ngón tay ngài luồn vào miệng ta.
Ta trợn to mắt, không dám tin, ngài lại lấy mặt nạ hồ ly chụp lên mắt ta.
“Đừng nhìn trẫm như thế, bộ dạng đáng thương ấy chỉ khiến trẫm muốn tha cho nàng.”
13
Hoàng thượng chậm rãi nói bên tai ta:
“Trẫm từ thuở nhỏ đã mắc chứng đau đầu này, mỗi khi phát tác liền không khống chế nổi bản thân, đêm đêm chẳng thể an giấc. Mấy lão hồ ly chốn tiền điện vin vào lý do ‘vì xã tắc giang sơn’ mà vơ vét của cải vào túi riêng, giả vờ giả vịt khiến trẫm thêm bực, nên trẫm giết sạch bọn chúng. Sau đó trẫm nhận ra giết người làm trẫm dễ chịu hơn đôi chút.”
“Nhưng từ khi nàng nhập cung, trẫm phát hiện thanh âm nàng, thân thể nàng, đều khiến trẫm dần thư giãn.”
“Chỉ là dường như, mỗi lúc trẫm giả làm Lộ Minh thì nàng mới không sợ trẫm.”
Trước mắt bị che khuất, nên thính giác và xúc giác càng thêm mẫn cảm.
Ta ra sức phớt lờ cảm giác lạ lẫm khi đầu ngón tay ngài lướt qua đầu lưỡi mình, trong đầu chỉ còn vang lên một câu.
Ngài không muốn giết ta.
Giọng ngài chợt khựng lại, rồi rút ngón tay ra, vuốt ve cổ ta, dần siết chặt.
“Giờ nàng đã biết hết mọi chuyện, muốn rời khỏi trẫm, khiến đầu trẫm lại đau. Phải làm thế nào bây giờ?”
14
Làm thế nào ư.
Trong khoảnh khắc ấy, khao khát sống của ta trỗi dậy mạnh mẽ.
Ta không biết lấy sức ở đâu, chồm dậy đẩy mạnh ngài ngã xuống giường.
Chớp mắt, chúng ta đổi vị trí.
Trong lúc cuống cuồng, chiếc mặt nạ trên mặt rơi xuống.
Có vẻ ngài vẫn chưa kịp phản ứng, ánh mắt vương nỗi bàng hoàng khó tin.
Ta chớp mắt, vội vã túm lấy vạt áo ngài, mạnh tay giật xuống, lộ ra phần ngực trần.
Ta hét lớn: “Ta nào có sợ ngài!”
Rồi dang hai tay hai chân, “bẹp” một cái đè lên người ngài.
Ngài bị đè đến mức hừ khẽ, im lặng một hồi lâu mới tìm lại giọng nói:
“Nàng… đang làm gì vậy?”
Ta ủ rũ đáp:
“Hoàng thượng chẳng phải bảo thân thể ta làm ngài thư giãn sao? Vậy tiếp xúc thế này đủ chưa? Không đủ thì ngài cởi thêm nữa đi.”
Ngài dường như bị ta chọc cười: “Tại sao không phải là nàng cởi?”
Ta cúi xuống cắn vào ngực ngài:
“Bây giờ là ngài không rời được ta, ta mới là lão đại!”
15
“Tiểu chủ, tuyết rơi rồi!”
Tiếng thị nữ reo vui bên tai, ta gấp quyển binh thư trên tay lại.
Từ trong sách rơi ra một tấm thẻ đánh dấu, trên đó viết mấy chữ:
“Lấy lui làm tiến, tìm một con đường khác. Thông qua thao tác ngược lại, để xoay chuyển cục diện bất lợi cho mình.”
Ta đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ đêm mưa gió nọ đã nửa tháng trôi qua.
Chiến sự biên cương căng thẳng, Hoàng thượng chẳng rõ tung tích, triều chính tạm do Nhiếp Chính Vương một mình nắm giữ.
Nghe đồn Nhiếp Chính Vương đang gạt Hoàng thượng sang một bên.
Loạn một chút cũng tốt.
Khóe môi ta bất giác cong lên.
Loạn mới là khởi đầu của tự do.
Trời dần tối, một chú bồ câu đưa thư bay đến bên khung cửa.
Ta cẩn trọng lấy tờ giấy buộc nơi chân nó, trên giấy viết:
“Giờ Hợi ở đường hầm, xe ngựa chờ sẵn.”
Ta hớn hở, vội đốt tờ giấy kia.
Người đưa tin là khuê mật thuở nhỏ của ta, hết sức đáng tin.
Chỉ cần rời khỏi đây, ta sẽ một đường xuôi về phương Nam, dẫu thế nào cũng thoát khỏi chốn này.
Con đường này, ta đã mưu tính bảy năm.
Đến giờ hẹn, ta nín thở men lối nhỏ rời đi.
Vừa ra khỏi đường hầm, trông thấy cỗ xe ngựa bên gốc cây.
Trên xe có một tiểu đồng, cạnh đó đứng một cô nương vẻ mặt nôn nao, lo lắng.
Phiến đá đè nặng trong tim ta rơi xuống tức khắc.
Ta mỉm cười chạy tới, khẽ gọi:
“Mẫn Nương!”
Ngày thường Mẫn Nương luôn hớn hở tươi tắn, vậy mà bây giờ mặt lại tái mét.
Ta còn đang thắc mắc, bỗng rèm xe vén lên, một bàn tay trắng lạnh thò ra.
“Ái phi, mau lên xe.”