Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/50ObJYIAMO
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
16
Ngồi trên xe, Lộ Minh nhàn nhã uống trà, đầu ngón tay gõ thành cốc nhịp nhàng.
Còn ta như ngồi trên bàn chông.
Đang vắt óc suy nghĩ tại sao lại gặp hắn ở đây, hắn đột ngột đưa tay kéo ta vào lòng.
Hắn hất cằm về phía khay trái cây:
“Đút cho ta.”
Ta vội vàng như con chó nhỏ, bốc một quả vải đưa đến miệng hắn.
Hắn lại không ăn, mà liếc nhìn tay nải ta vứt trên nệm, khẽ cười nhạt: “Chuẩn bị đầy đủ quá nhỉ?”
Tim ta như rơi xuống vực, đầu óc vận hành điên cuồng.
Nói ra ngoài ngắm tuyết liệu hắn tin được không.
Vô thức, ta cầm quả vải định đút cho hắn nhưng lại bỏ vào miệng mình, vị ngọt nhanh chóng lan tỏa nơi cổ họng.
Hắn chậm rãi buông lời:
“Đừng viện lý do nữa, ta sớm biết nàng muốn trốn.”
Nước quả vải đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng, ta ho sặc sụa.
Hắn tỏ vẻ chán ghét mà vỗ lưng cho ta,
“Ta còn biết chuyện vào cung là nàng chủ động bảo cha mẹ nàng làm.”
Ta theo bản năng cãi:
“Đó là vì họ muốn bán ta cho lão góa sắp chết kia, gã ấy đánh chết ba người vợ rồi, chỉ vì sính lễ hậu hĩnh mà cha mẹ muốn đẩy ta qua. Ta bí quá mới đành nghĩ ra kế này.”
Nói xong, ta ủ rũ cúi gằm như cà tím héo.
“Đã sớm biết vậy, vì sao ngài vẫn để ta sống?”
Hắn cầm tay ta, lại với một quả vải, lần này tự đút vào miệng mình.
Nhân tiện hắn khẽ cắn đầu ngón tay ta, thản nhiên hỏi ngược lại:
“Vì sao ư? Chẳng phải…”
Ta lập tức vểnh tai nghe.
Hắn khẽ mỉm cười:
“Bởi vì ta không thể thiếu nàng, nàng mới là lão đại.”
17
“Đi đâu?”
“Biên quan.”
“Vậy Nhiếp Chính Vương chỉ là bức bình phong?”
“Dĩ nhiên, lùi một bước để tiến ba bước, mới là diệu kế.”
Đúng là một con hồ ly già xảo quyệt.
“Nàng vừa nói gì?”
“Thần thiếp nói, Hoàng thượng quả nhiên anh minh hơn người!”
Hôm ấy, rời khỏi thành, ngài bỏ xe ngựa, kéo ta cùng cưỡi một con ngựa phi thẳng về biên ải.
Trên đường chỉ hai người một ngựa, dầm tuyết mà đi, dẫu ngài che chắn giúp, ta vẫn lạnh run không kìm được.
Ngài cúi đầu nhìn ta, liền cởi tấm áo choàng lớn, choàng bọc ta vào.
Liên tiếp hai ngày chỉ gặm bánh mì khô, mặt mày ta cũng tái đi.
Tiết trời giá buốt, ta uống ngụm nước trong túi da bị lạnh buốt đến run.
Ngài giật lấy túi nước trong tay ta, nhét vào lòng, đứng dậy bỏ lại một câu:
“Phiền toái.”
“Nàng đợi ở đây.”
Tối hôm ấy, ta được ăn thịt thỏ nướng và uống nước ấm.
Đến ngày thứ 10, rốt cuộc chúng ta cũng tới một trấn nhỏ sát biên giới trước khi trời tối.
Trấn nhỏ vắng tanh, nhà nào cửa nấy đóng kín mít.
Lộ Minh quen đường dẫn ta vào một quán trọ, gõ cửa, tức thì có người mời vào.
Tiểu nhị rất nhanh nhẹn, dâng nước nóng và cơm canh.
Không bao lâu sau, cửa lại vang tiếng gõ, Lộ Minh nghiêng đầu dặn ta:
“Nàng cứ ăn trước.”
Phòng ngoài ngăn bằng bình phong, ta không trông thấy, chỉ nghe mấy người có vẻ là người đứng đầu cùng Lộ Minh bàn chuyện quân sự.
Trên nóc lợp ngoài kia, cờ quán trọ phần phật trong gió bấc, giọng Lộ Minh lại bình tĩnh kiên định lạ thường.
Ta kinh ngạc trước cách hắn nắm rõ cục diện.
Không biết bao lâu, món ăn đã nguội, hắn mới vòng qua bình phong trở vào.
Ta chợt cảm thấy như lần đầu thấy hắn, nhìn hắn chằm chằm.
Hắn cởi áo khoác ngoài, vẻ sát phạt quyết đoán đã tản đi, liếc nhìn ta một cái, trong mắt đầy ý cười:
“Sao vậy, mê mẩn ta rồi hả?”
“Đưa một tờ ngân phiếu trong tay nải của ngươi cho ta, ta sẽ cân nhắc cho ngươi sờ thử cơ bụng gia.”
Ta: …
Ta thu hồi ánh mắt, hóa ra ta hoa mắt thật.
Hôm sau, trời còn chưa hửng, hắn đã thay giáp nhẹ, trước khi đi, đặt một con dao găm bên gối ta, dặn dò:
“Ta sẽ cho người canh chừng nàng, chớ có chạy loạn.”
“Chờ ta trở về.”
Vốn dĩ ta định im lặng, nhưng khi thấy bóng lưng hắn dần khuất nơi cửa, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà ta lại “ừ” một tiếng.
Mấy ngày tiếp đó, hắn không quay lại quán trọ, mỗi ngày tình hình chiến sự nơi tiền tuyến đều do Gia Nương, cháu gái của lão chưởng quầy kể cho ta nghe.
Cuộc chiến cam go.
Người Man quả nhiên hung hãn.
Ta lơ đãng xoay nắp chén, Gia Nương như người lớn ngồi bên cạnh ta bóc hạt dưa.
“Này tỷ tỷ xinh đẹp, cho tỷ.”
“Hả?”
Ta cúi đầu.
Con bé đã đẩy về phía ta một chén nhỏ, bên trong là đống nhân hạt dưa đã bóc sạch.
Ta sững sờ.
Thanh âm ngây thơ của con bé vang lên:
“Cha muội ở doanh trại, cha bảo muội rằng Hoàng thượng đương triều anh dũng vô song, nhất định đánh thắng kẻ địch, nên tỷ đừng lo, chúng ta cùng đợi họ trở về.”
Hoàng thượng… anh dũng vô song ư?
Ta tò mò hỏi:
“Nghe đồn Hoàng thượng là kẻ bạo quân, muội không sợ sao?”
Con bé lắc đầu, đôi mắt to tròn như chùm nho, lấp lánh:
“Cha muội bảo Hoàng thượng giết đều là gian thần, chém là tham quan vô lại, chẳng phải bạo quân đâu.”
Ta khẽ mỉm cười, lòng chợt nhẹ nhõm.
Ta xoa xoa chỏm tóc buộc của con bé: “Được, chúng ta cùng chờ họ về.”
Đêm đó ta thấy tức ngực, giật mình tỉnh dậy, văng vẳng tiếng đao kiếm giao nhau.
Ta nín thở, bất chợt căng thẳng.
Dường như có tiếng Gia nhi khóc.
Ta ghé sát cửa sổ, tách một khe nhỏ, thấy một toán bóng đen lao thẳng về phía quán trọ.
Nhìn thân hình, đó là bọn Bắc Man.
18
Gió rét như dao cắt cứa vào da thịt.
Lợi dụng màn đêm, ta cướp một con ngựa.
Một tay ôm chặt Gia Nương vào lòng, một tay thúc ngựa phi nước đại.
Cơn gió lạnh buốt khô cả máu dính trên tay ta, đó là máu vừa phun ra từ tên lính Bắc Man bị ta đâm trúng lúc cứu Gia Nương.
Ánh đao ánh kiếm bỏ lại phía sau.
Nhưng không lâu sau, một tên lính khác đã kịp phản ứng, xách đao cưỡi ngựa đuổi theo.
Đây là lần đầu ta cưỡi ngựa, trước giờ chỉ thấy Lộ Minh cưỡi, ta nào biết cách điều khiển, lòng càng thêm hốt hoảng.
Thấy hắn sắp đuổi kịp, trong lúc nguy cấp, ta bèn rút dao găm đâm mạnh vào mông ngựa.
Ngựa đau đớn, chạy điên cuồng về phía trước, trong chớp mắt đã bỏ xa tên lính phía sau.
Nhưng chẳng mấy chốc, có một nhóm khác áp sát.
Tiếng vó ngựa như trống trận dồn dập.
Ta bấu chặt dây cương, mười ngón tay trắng bệch vì dùng sức.
Chợt phía trước cũng vọng lại tiếng vó ngựa.
Ta ngẩng lên, thấy một nam nhân khoác giáp sáng loáng dẫn theo một đội quân phi thẳng tới.
Đó là Lộ Minh.
Lòng ta thoáng mừng rỡ.
Đột nhiên.
Gió rít bên tai, xen lẫn trong tiếng quát tháo của toán lính đuổi theo phía sau và âm thanh rít lên của mũi tên xé gió.
Ta theo bản năng đẩy mạnh Gia Nương về phía lưng ngựa.
“Phập!”
Phía sau lưng chợt lạnh buốt, ta ngơ ngác cúi đầu nhìn.
Thấy một mũi tên xuyên qua người, mũi nhọn ló hẳn ra trước ngực.
“Ninh Ninh!”
Trước khi mất đi ý thức, ta hình như nghe tiếng ai gào lên, xé gan xé ruột.
Ta chưa từng nghe giọng ấy như thế bao giờ.
19
Trong ngự thư phòng cất một cuốn “nhật ký”.
Nghe nói do Hoàng thượng viết.
Có tiểu hài lén đọc thử, liền bị đánh.
Nhưng nó vẫn nhớ đôi điều trong cuốn đó.
[Mùng 4 tháng 10: Hậu cung có thêm Ninh mỹ nhân, tên gọi Thôi Ninh, nghe đồn là cô nương ngoan hiền nổi danh mười dặm tám làng. Ta chưa để ý kỹ, chỉ nhớ da nàng trắng như tuyết, giống con thỏ nhỏ ta từng nuôi hồi bé. Vẻ ngoài chắc bình thường thôi.]
[Mùng 10 tháng 10: Lại vô tình chạm mặt Ninh mỹ nhân. Chủ yếu do hậu cung đã giết gần hết, mình nàng đương nhiên nổi bật. Thông tin ám vệ đưa tới hình như có chút khác biệt so với lời đồn. Đây lại là một nhân vật, trước mặt người khác giả ngốc, sau lưng dám chặt đứt ngón tay kẻ vô lại. Xem ra, ta phải coi nàng còn diễn được tới đâu.]
…
[Mùng 5 tháng 11: Ninh mỹ nhân hôm nay đọc sử vẫn sai be bét. Ấy thế mà còn tỏ vẻ hùng hồn, ta không tiện bắt bẻ. Nhưng không hiểu sao, nghe nàng đọc chầm chậm, đầu ta lại bớt đau, còn buồn ngủ nữa. “Ục~” Hửm? Tiếng gì vậy? Thôi kệ, cơn buồn ngủ đang ập đến. “Ục~~”
…
Thì ra bụng Ninh mỹ nhân réo.
Đầu lại bắt đầu đau.
Tức chết mất!
Nhưng thấy nàng ăn ngon, thôi ta phạt nhẹ một chút vậy.
Nhưng hình như, bắt nạt người ta hơi quá rồi.
Không sao, tối nay ta leo tường vào dỗ nàng.]
[Ngày 20 tháng 11: Ninh Ninh vẫn muốn bỏ trốn, nhưng không sao. Chỉ cần ta nắm chặt tay nàng, nàng chẳng chạy nổi.]
…
[Ngày 10 tháng 1: Ninh Ninh chưa tỉnh, nàng nằm đó chẳng làm gì mà vẫn xinh đẹp lạ thường. Ngự y bảo có thể nàng sẽ không tỉnh lại nữa. Đầu ta lại bắt đầu đau rồi. Muốn hạ chỉ chém ngự y, nhưng ta phải nhẫn nhịn. Xưa nay ta giết nhiều người, giờ chẳng dám cầu phúc cho mình, chỉ mong Ninh Ninh phúc lộc dồi dào, quanh năm vô sự.]
[Ngày 18 tháng 3: Ninh Ninh, quả thật nàng nói đúng. Ta không rời được nàng, nàng mới chính là lão đại.]
[Mùng 4 tháng 10: Lại đến ngày ta và Ninh Ninh gặp nhau lần đầu. Ninh Ninh, hậu cung vắng tiếng đọc sách của nàng, buồn biết bao. Lần này để ta đọc cho nàng nghe. Ninh Ninh, đến khi nào nàng mới tỉnh lại? Ngày ta ra trận hôm ấy, rõ ràng nàng đã hứa chờ ta trở về…]
…
“Di An! Con lại xem trộm nhật ký của phụ hoàng, quên lần trước bị đánh ra sao rồi à?”
“He he, mẫu hậu, con chỉ muốn biết gần đây phụ hoàng có ghi thêm gì không ấy mà.”
“Phụ hoàng con mấy ngày nay nhức đầu vì muội muội của con lắm, lấy đâu ra thời gian viết.”
“Con thấy có ghi thêm đấy chứ, rõ ràng ở đây…”
…
[Mùng 4 tháng 10: Hôm nay là vừa tròn 10 năm kể từ lúc ta cùng Ninh Ninh lão đại bên nhau. Nguyện ước năm nay, vẫn là mong nàng phúc lộc song toàn, năm nào cũng bình an.]
-Hoàn-