Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta thẳng thừng: “Xin lỗi, ta… nữ nhân chính hiệu.”
Mỹ nhân đứng dưới gốc cây cười nghiêng ngả.
Ta gặp nàng ta cũng đã vài lần, lần nào cũng chỉ thấy nàng ta cười mỉm, nụ cười ‘hả hê’ như thế này, đúng là lần đầu tiên thấy.
Haizzz, cái người này… sao lại kỳ lạ đến vậy chứ? Ta còn tưởng nàng ta… nói thật lòng cơ đấy!
19
Ta hỏi nàng ta: “Ngươi cứ đứng ở dưới nhìn mãi, cổ không mỏi à?”
Nàng ta đáp: “Ta… ít khi nhìn người khác như vậy lắm, thấy… rất mới lạ.”
Ồ? Góc độ ngước lên nhìn người này, mặt đúng là sẽ to ra gấp ba lần bình thường.
Thảo nào nàng ta nhìn chăm chú đến vậy, hóa ra là đang… xem trò cười của ta!
20
Ta lên tiếng: “Không được, ngươi… lên đây đi.”
Nàng ta nũng nịu: “Tỷ tỷ à, muội… sức yếu lắm, tỷ… kéo muội một tay, được không?”
Ta đáp: “Ngươi… đưa tay ra đi, ta… đợi ngươi ở trên này.”
Mỹ nhân đưa tay về phía ta, bàn tay nàng ta lạnh lẽo mà thô ráp, nghĩ chắc hẳn là đã làm không ít việc ‘nặng nhọc’ trong cung.
Nghĩ đến đây, lòng ta chợt mềm nhũn:
Xinh đẹp như vậy, lại còn phải làm việc trong cung, trong cung lại đầy rẫy những chủ tử khó tính, ghen ghét đố kỵ, đứa trẻ này… chắc hẳn đã trải qua những ngày tháng khổ sở lắm đây!
Trong lúc mơ màng suy nghĩ, ta đã bị mỹ nhân đang leo lên giữa chừng lôi xuống cây rồi, hai ta ngã lăn ra đất, ta vừa hay lại ngồi ‘chễm chệ’ trên người mỹ nhân, hai tay vô tình đặt ngay ngắn trên bộ ngực bằng phẳng của nàng ta.
Ta nhíu mày, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ khó tả, nghi hoặc hỏi: “Ngươi… sao ngươi lại…”
Mỹ nhân hiển nhiên rất căng thẳng, vội vàng ôm ngực lùi lại phía sau: “Không phải, ngươi… nghe ta giải thích đã…”
Ta mặt mày nghiêm trọng nhìn chằm chằm nàng ta, nàng ta ấp úng nhìn lại ta, ta chậm rãi cất tiếng: “Sao… sao ngực ngươi lại phẳng thế hả!”
Mỹ nhân: “…”
21
Ta và mỹ nhân sóng vai ngồi trên cành cây.
Mỹ nhân hai tay ôm chặt lấy cánh tay ta, ta cảm thấy mạch máu lưu thông có hơi… không được ‘trôi chảy’ cho lắm.
Ta lên tiếng: “Ngươi… ngồi ra xa một chút đi.”
Nàng ta đáp: “Tỷ tỷ, muội… sợ độ cao…”
Nàng ta ngồi xuống còn cao hơn ta cả một cái đầu, tùy tiện ‘ra tay’ một cái là đã lôi ta từ trên cây xuống được, không tốn chút sức nào đã đỡ được ta từ trên cây rơi xuống, một người phụ nữ cao lớn vạm vỡ, cánh tay lực lưỡng như nàng ta mà lại bảo với ta là sợ độ cao?
Ta ngậm ngùi nuốt lời, ngượng ngùng nói: “Vậy thì… ngươi có thể… đừng ‘cọ ngực’ vào cánh tay ta được không?”
Nàng ta nghe vậy, lại càng xích lại gần ta hơn, ghé sát vào tai ta phả ra hơi thở thơm ngát: “Sao, ngại ngùng rồi à?”
Ta gần như có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người nàng ta.
Ta đáp lời: “Chỗ đó của ngươi… cộm vào xương ta đau quá.”
Nàng ta im lặng.
22
Thời tiết vừa trở lạnh, ta liền chẳng còn mặn mà gì với việc ra ngoài nữa.
Huống hồ chi năm hết Tết đến gần kề, đồ ăn trong cung cũng khấm khá hơn hẳn.
Sườn xào chua ngọt, cá diêu hồng sốt hoa, sủi cảo tứ xuyên cay nồng…
Ta ăn no nê xong, vô tình liếc mắt thấy dải lụa trắng vẫn còn vắt vẻo trên đầu giường.
Ừm, vị mỹ nhân kia… chắc vẫn còn đang đợi ta leo cây;
Tiểu Xuân… vẫn còn đang đợi ta tranh sủng;
Các phi tần hậu cung… vẫn còn đang đợi ta chia sẻ kinh nghiệm…
Vậy thì…hẹn lần sau… nhất định!
23
Lần sau đến gốc cây kia, ta không còn mang theo ‘ba thước lụa trắng’ của mình nữa,
mà thay vào đó là… một cuộn len sợi.
Mỹ nhân bạch y lại phiền phức dính lấy ta, hết hỏi đông lại hỏi tây: “Tỷ tỷ à, tỷ… đang đan khăn quàng cổ cho ai vậy?”
Bị nàng ta hỏi đến phát phiền, ta tùy tiện qua loa cho xong chuyện: “Đan cho… chó.”
Mắt nàng ta sáng rỡ lên: “Muội… tuổi Tuất đó nha!”
Ta lên tiếng: “Đứng lên.”
Nàng ta đứng dậy.
Ta lại nói: “Ngồi xuống.”
Nàng ta ngoan ngoãn ngồi xuống.
Ta ra lệnh: “Đưa cho ta… một vạn lượng.”
Nàng ta lùi lại ba bước: “Làm gì có chuyện đó!”
24
Kỹ năng leo cây của ta càng ngày càng điêu luyện, đúng là ‘người tài ắt có cách cao siêu’, đến cuối cùng ta dứt khoát chẳng buồn trượt xuống từ thân cây nữa, mà trực tiếp tung mình một cái nhảy xuống, lọt gọn vào vòng tay mỹ nhân.
Tim ta đập nhanh ‘thình thịch’.
Ta lên tiếng: “Thả ta xuống.”
Nàng ta đáp: “Vậy thì… ngươi buông tay ra đi.”
Ta bướng bỉnh: “Không chịu!”
Người ta thích vừa hay lại là nữ nhân, vậy thì là nữ nhân thôi!
Ta vốn dĩ là người rất chủ động mà, liền lập tức vòng tay ôm lấy cổ nàng ta, ‘chụt’ một tiếng vang dội lên má nàng ta.
Nàng ta kinh hồn bạt vía: “Ngươi là nữ nhân chính hiệu mà!”
Ta quả quyết: “Bây giờ… ‘cong’ rồi!”
Nàng ta ‘vùng vẫy’ trong vô vọng: “Ta… là nữ nhân chính hiệu!”
Ta thừa thắng xông lên: “Ta… không ngại!”
25
Mặt nàng ta xanh như tàu lá chuối: “Ngươi… ngươi có biết, ngươi là… nữ nhân của Hoàng thượng không hả?”