Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/LbBD3wl9X

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Ta thản nhiên: “Bổn cung là… vợ hờ mà thôi.”

Nàng ta nghiến răng nghiến lợi: “Sao… sao ngươi lại thành vợ hờ rồi hả?”

Ta đáp lời: “Hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, có thấy ngài ấy đụng đến ai đâu.”

Nàng ta nắm chặt hai tay thành quyền: “Vậy thì… có lẽ là do ngài ấy… chẳng thèm ai cả thì sao?”

Ta lên tiếng: “Ngươi… có biết hậu cung chúng ta đang lưu truyền một khẩu hiệu không?”

Nàng ta hỏi: “Là gì?”

Ta hào hùng tuyên bố: “Vợ hờ! Vợ hờ! Vợ hờ! Ta… thay Hoàng thượng ‘tuyển’ chồng!”

26

Ta lại nói thêm: “Bổn cung ‘cắm sừng’ Hoàng thượng, chứ có ‘cắm sừng’ ngươi đâu, giận cái gì chứ?”

Nàng ta nghẹn ngào: “Không phải, ngươi… không hiểu đâu…”

27

Hôm nay thời tiết đẹp quá, ta bèn bưng ghế con ra sân ngồi, tháng ngày tĩnh lặng đan khăn quàng cổ.

Tẩm cung của ta lại một lần nữa bị các phi tần kéo đến bái kiến chen chúc chật ních, nói là muốn thỉnh giáo một buổi ‘diễn thuyết’ về ‘nghệ thuật đan len’.

Nghe nói dạo gần đây Hoàng thượng phê tấu chương xong, cũng sẽ lôi len sợi ra vọc vài đường.

Sở thích của Hoàng thượng chính là sở thích của hậu cung. Hoàng thượng đan len, thì hậu cung cũng đan len.

Lệ Phi lên tiếng: “Toàn hậu cung này chỉ có mình ngươi là rành mấy cái này thôi đó, ngươi… giảng cho chúng ta nghe đi.”

Ta hỏi lại: “Đây… đây là thái độ cầu xin người khác của ngươi đấy à?”

Lệ Phi kích động bẻ gãy đôi cây kim đan bằng gỗ: “Ta… ta đang cầu xin ngươi đó được chưa!”

Ta: Thôi thôi bớt hung dữ đi, coi như… ta cầu xin ngươi vậy.

28

Đám mỹ nhân ‘thơm tho’ này cuối cùng cũng chịu rủ lòng thương rời đi, Tiểu Xuân bất bình lẩm bẩm bên tai ta: “Chủ tử, nô tỳ biết thừa bọn họ đang tính toán cái gì mà!”

Ta hỏi lại: “Tính toán cái gì?”

Nàng ta đáp: “Sinh thần của Hoàng thượng sắp đến rồi, bọn họ muốn… tặng lễ vật đó!”

Ta ngớ người: “Tặng… khăn quàng cổ à?”

Hậu cung nhiều mỹ nhân từ các gia tộc ‘nhét’ vào như vậy, khăn quàng cổ mà bọn họ đan chắc có thể quấn quanh thành Trường An cả vòng ấy chứ, Hoàng thượng chắc phải có… cả trăm cái cổ, mới đeo hết được chăng.

Haizzz, làm Hoàng đế… cũng chẳng dễ dàng gì.

29

Tiểu Xuân lại nói: “Nương nương, tặng khăn quàng cổ tốt đó chứ ạ, vừa thể hiện sự thanh cao thoát tục không màu mè, lại còn rất gần gũi nữa! Đến lúc đó người cứ tặng một chiếc đẹp nhất, nhất định sẽ nổi bật hơn người khác mà xem!”

Ừm, gần gũi thì có gần gũi thật, tặng cho Hoàng thượng không khéo lại gần gũi… địa phủ ấy chứ.

Ta lên tiếng: “Tặng… chiếc mũ phượng khảm vàng nạm ngọc khi hồi môn của ta đi.”

Tiểu Xuân bừng tỉnh ngộ: “Nương nương, nô tỳ hiểu rồi!”

Ngươi lại ‘hiểu’ nữa rồi đó hả!

Ta: “…”

Nàng ta lại huyên thuyên: “Nương nương cố ý tặng một món quà khác biệt, đây chính là ‘đi đường tắt’, càng thể hiện sự độc đáo khác thường, thật là cao kiến!”

30

Sinh thần của Hoàng thượng vào dịp cuối năm, thế là gộp chung tổ chức luôn với yến tiệc đêm giao thừa.

Lễ vật mừng thọ được dâng lên trước đó, đến đêm yến tiệc, các phi tần trong cung đều dài cổ chờ mong,

Hoàng thượng đội khăn quàng cổ của ai, thì người đó chính là ‘người được sủng ái’!

Trong ánh mắt của vạn người, Hoàng thượng giá lâm.

Ta và một dàn mỹ nhân quỳ rạp xuống giữa điện, cúi đầu ‘tăm tia’ hoa văn trên nền gạch.

Bỗng nghe thấy bên cạnh có người xì xào bàn tán: “Sao… sao Hoàng thượng lại đội ‘mũ xanh’ thế kia?”

“Láo xược! Đồ mà Hoàng thượng đội sao có thể gọi là ‘mũ xanh’ được! Đó là… mũ phượng khảm vàng nạm ngọc đó!”

Ta: ?

31

Ta ngẩng đầu lên nhìn, thấy vị mỹ nhân thường hay cùng ta leo cây, đan len, ngắm cảnh hoàng hôn mỗi buổi chiều tà, đang đội chiếc mũ phượng khảm vàng nạm ngọc ngồi uy nghi trên cao, mỉm cười nhìn ta.

Ta mấp máy môi gọi nàng ta: “Lão bà, chuyện gì đây?”

Nàng ta cũng dùng khẩu hình đáp lại: “Lão bà, đừng làm loạn nữa.”

Ta nghe xong, mồ hôi đầm đìa, nước mắt lã chã rơi.

32

Hoàng thượng ôm ta vào lòng, để ta ngồi trên đùi hắn rót rượu.

Tim ta đập thình thịch, Lệ phi đang nhìn ta chằm chằm, ta sợ nàng ta sẽ bẻ gãy ta mất.

Ta nói: “Bổn cung muốn đi vệ sinh.”

Hắn nói: “Hảo tỷ tỷ, ngươi mà đi là sẽ chạy mất.”

Ta làm mặt đau khổ: “Sẽ không đâu, ta uống nhiều nước quá.”

Hắn nói: “Nhiều nước à? Để trẫm kiểm tra thử xem?”

Ta tức giận quát: “Chuyện này mà ngươi cũng kiểm tra được à?!”

33

Ta nói: “Ngươi có sở thích mặc đồ nữ nhân à?”

Hắn nói: “Trẫm khi nào mặc nữ trang? Đây là thường phục của trẫm!”

Ta nói: “Ngươi là kẻ thích bị cắm sừng?”

Hắn nói: “Trẫm tự cắm sừng mình là vì bất đắc dĩ.”

Ta nói: “Vậy ta vẫn là vợ hờ à?”

Hoàng thượng tức đến bật cười: “Nàng có thể chúc trẫm sống tốt một chút không?”

34

Tiệc rượu cuối cùng cũng kết thúc.

Tiểu Xuân đứng phía dưới giơ ngón cái với ta. Ta biết ngay nàng ta lại cảm thấy mình đã hiểu ra điều gì đó.

Nhưng bất kể thế nào, ta vẫn thấy mình bị Hoàng thượng lừa một vố.

Giữa chừng, ta từng nghi ngờ hắn giả nữ, nhưng cuối cùng lại gạt bỏ suy nghĩ đó vì cho rằng chẳng nam nhân nào có thể xinh đẹp yêu kiều đến mức ấy.

Nghĩ đến đây, lòng ta trĩu nặng.

Hoàng thượng hỏi: “Khăn choàng của nàng đâu, không tặng trẫm sao?”

Ta đáp: “Đó là ta đan cho lão bà.”

Hoàng thượng nói: “Trẫm chính là lão bà của nàng.”

Ta cau mày: “Sao thấy có gì đó sai sai nhỉ?”

Hoàng thượng cười tươi: “Bất ngờ lắm đúng không?”

Bất ngờ cái đầu ngươi ấy!

35

Hoàng thượng nói: “Trẫm còn có một bất ngờ lớn hơn cho nàng.”

Ta nói: “Mau lấy ra xem.”

Hoàng thượng lục lọi trong lòng, cuối cùng nhét vào tay ta một vật.

Ta mở ra xem — ồ! Một chiếc tất dài!

Ta hỏi: “Sao lại chỉ có một chiếc?”

Hoàng thượng ngượng ngùng: “Đây là khăn choàng trẫm đan.”

Ta ướm thử — với độ dài này, dùng làm khăn choàng thì có khi siết cổ người ta luôn chứ chẳng đùa!

36

Ta nói: “Thôi được rồi, vẫn là ta tặng ngươi thì hơn.”

Hoàng thượng đích thân đến cung của ta để lấy khăn choàng.

Ta nói: “Thử quàng lên xem nào.”

Hoàng thượng nói: “Màu sắc này dành cho nữ nhân, không hợp với y phục của trẫm.”

Ta nhìn hắn.

Hắn cũng nhìn ta.

Ta bắt đầu lục lọi tủ quần áo.

Hoàng thượng cảnh giác: “Ái phi?”

Ta lấy một bộ đồ ra, hỏi: “Cái này hợp không?”

Hoàng thượng nói: “Trẫm mặc không vừa.”

Ta lại lấy một bộ khác: “Bộ này rộng, ngươi mặc vừa!”

Hoàng thượng từ chối thẳng thừng: “Không hợp, không hợp.”

Ta mắt rưng rưng, giọng nghẹn ngào: “Vậy à… Là thần thiếp đã quá phận rồi…”

Hoàng thượng: “…”

Hoàng thượng mặc nữ trang.

[Chỉ số yêu kiều của Hoàng thượng +10]

37

Ta bình tĩnh gật đầu: “Rất vừa vặn.”

Hoàng thượng lại biến thành mỹ nhân dưới gốc cây ngày nào, e dè nắm chặt vạt váy, trông thật đáng yêu.

Ta nở một nụ cười đầy gian tà.

Hắn cau mày, hỏi: “Cái gì quấn trên đầu giường vậy?”

À, là dải lụa trắng ba thước ta đã lâu không dùng đến.

Ta nói: “Là một món đồ dùng trên giường.”

Hoàng thượng hỏi: “Dùng thế nào?”

Ta nhẹ nhàng tháo dải lụa xuống, từng vòng, từng vòng quấn quanh cổ tay hắn, cười đầy ẩn ý:

“Muốn học không? Ta dạy chàng nhé.”

(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

Tùy chỉnh
Danh sách chương