Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4.
Vừa đến gần lớp học, tôi bất chợt nghe thấy tiếng hít khí đầy bất thường.
Nhìn qua ô cửa tròn nhỏ phía sau lớp, tôi thấy Lâm Thắng Lan đang khom người nhặt bài tập.
Trước mặt em, lớp trưởng Lý Mục Trạch đứng chắn ngang, mặt nở nụ cười đểu cáng.
Đôi giày thể thao phiên bản giới hạn của cậu ta đạp thẳng lên tập vở.
Dù Lâm Thắng Lan cố kéo thế nào, vẫn không cách nào kéo ra được.
Lý Mục Trạch không chỉ là lớp trưởng.
Cậu ta còn là học sinh ưu tú, đẹp trai sáng sủa, thành tích đứng top đầu, gia cảnh giàu có.
Không ít giáo viên từng kể, sau giờ tan học, họ thường thấy cậu ta được tài xế riêng lái xe sang đến đón.
Những nam sinh ngồi dưới đều ánh mắt rực sáng như xem trò vui.
Còn nhóm nữ sinh thì cúi gằm, giả vờ chăm chú vào sách vở.
“Đúng rồi, cứ khom lưng thế đi,”
Lý Mục Trạch cười khẽ, giọng khinh thường,
“Góc độ này đẹp nhất đấy.”
Cậu ta tiếp lời, càng thêm thô tục:
“Không ngờ cái con chuyên nói dối kia mồm thì bay bướm, mà ngực thì đến máy bay cũng không đỗ nổi.”
Nói xong, Lý Mục Trạch còn lạnh lùng ra lệnh:
“Không được nhúc nhích đấy, để tao chụp cái ảnh kỷ niệm.”
Rồi móc điện thoại ra định chụp.
Tôi đứng ngoài, sững người.
Lâm Thắng Lan khom lưng, nhục nhã đến tột cùng.
Dù đứng xa vậy, tôi vẫn thấy giọt nước mắt lớn rơi từng giọt xuống nền gạch.
Trong lớp, tất cả học sinh đều im thin thít.
Cứ như chỉ cần “dâng hiến” Lâm Thắng Lan làm vật tế, là bọn họ có thể tránh khỏi rắc rối.
Bạn bè cái gì?
Không bị bắt nạt cái gì?!
Rõ ràng là vì sợ liên lụy, nên cả lớp đã cô lập em ấy!
Trong khoảnh khắc đó, lửa giận bùng lên, thiêu sạch lý trí tôi.
Cảm giác như từng sợi tóc cũng sắp bốc cháy.
Tôi lập tức sải bước đi vào lớp.
Một vài học sinh tai thính đã nhận ra sự có mặt của tôi.
Cả lớp chợt xôn xao.
Đợi đến lúc tôi bước hẳn vào, Lý Mục Trạch đã cúi xuống nhặt bài tập lên, vẻ mặt nghiêm túc đưa lại cho Lâm Thắng Lan:
“Thắng Lan, đây là bài tập của tớ.”
Lúc này, cậu ta lại đeo lên bộ mặt “con ngoan trò giỏi” đầy quen thuộc—
Lịch sự, lễ phép, nho nhã, dễ mến.
Tôi giả vờ không nhìn thấy toàn bộ chuyện vừa rồi, quay sang Lý Mục Trạch:
“Lý Mục Trạch, em theo cô lên văn phòng một chuyến.”
Khóe mắt tôi liếc thấy—sắc mặt Lâm Thắng Lan trắng bệch, yếu ớt đến cực điểm.
5.
Văn phòng giáo viên.
Lý Mục Trạch ngồi đối diện tôi, lễ phép chào hỏi từng thầy cô bước ngang qua.
Không thể phủ nhận, cậu ta đúng là kiểu học sinh được lòng tất cả mọi người.
Nếu như tôi không tận mắt thấy cảnh vừa rồi, có lẽ tôi cũng sẽ tin như bao người khác—
Rằng cậu ta là một thiếu niên ưu tú: gương mặt điển trai, gia cảnh giàu có, thành tích xuất sắc.
Những yếu tố ấy, gộp lại chính là tiền đề của một tương lai sáng rực.
“Cô gọi em lên là vì chuyện gì ạ?”
Tôi không đáp, chỉ lấy một chồng đề thi dày đặt lên bàn, đẩy về phía cậu ta.
“Đây là đề luyện do thầy Cố chuẩn bị riêng cho em. Hôm trước em hỏi thầy về trại hè nghiên cứu ở Đại học Hoa Thanh đúng không? Em thử làm đi, xem trình độ thế nào.”
Thật ra đây là điều Cố Trì từng nói với tôi hai hôm trước.
Lúc đó, anh định sẽ tranh thủ cuối tuần cho Mục Trạch và mấy học sinh quan tâm đến chương trình làm thử.
Đống đề này khó ngang với đề thi học sinh giỏi quốc gia, số lượng lại nhiều.
Nếu ngồi làm liên tục không nghỉ, cũng phải mất cả một đêm mới xong.
Thế nhưng… Lý Mục Trạch vẫn chưa hề động bút.
Tôi hỏi:
“Sao vậy? Có gì ngại à?”
Cậu ta nhướng mày, không né tránh:
“Cô Trần, sao không phải là thầy Cố giao những đề này cho em? Không phải lẽ ra thầy ấy phải giám sát mới đúng sao?”
Tôi cố gắng giữ nụ cười, gượng gạo nhưng bình thản:
“Thầy Cố chiều nay có việc xin nghỉ rồi. Em yên tâm, nếu làm xong muộn, cô có thể gọi cho phụ huynh, đích thân đưa em về nhà.”
Thấy tôi kiên quyết, Lý Mục Trạch đành phải quay lại với chồng đề thi trên bàn.
Thời gian từng chút trôi qua.
Chuông tan học vang lên.
Các thầy cô lần lượt rời khỏi văn phòng, không khí dần tĩnh lặng.
Hành lang trở nên vắng tanh.
Dường như cả khuôn viên trường lúc này… chỉ còn lại tôi và Lý Mục Trạch.
Tôi luôn để mắt đến dòng đạn mạc vẫn hiển thị trên màn hình.
Chiếc đồng hồ cũ kỹ trên tường tích tắc từng tiếng.
Khi kim giờ chỉ đến số 9, cuối cùng—đạn mạc lại bắt đầu chuyển động:
【Tới rồi tới rồi! Nam phụ sắp gửi tin nhắn cho nữ chính! Nữ chính đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi nam chính xuất hiện thôi!】
【Cảnh “classroom play” kinh điển sắp mở màn rồi! Tôi chuẩn bị xong hết rồi đây, wuhu!】
Tôi đứng dậy, mỉm cười nhã nhặn:
“Bạn Mục Trạch, cô đi vệ sinh một chút, em cứ ở lại làm bài nhé?”
Cậu ta thoáng có ý muốn đứng lên, nhưng khi ánh mắt chạm vào tôi thì lại khựng lại, rồi khẽ gật đầu:
“Vâng ạ.”
Tôi bước ra ngoài, cẩn thận dùng chìa khóa khóa cửa văn phòng từ bên ngoài.
Hành lang dài của tòa nhà học tối mờ, vang vọng chỉ tiếng bước chân mình tôi.
Khi tôi đẩy cửa lớp học ra—
Một bóng người nhỏ bé bất ngờ lao thẳng vào lòng tôi.
Trong không gian tối đen như mực, tôi nghe rất rõ âm thanh run rẩy và hoảng loạn trong giọng nói của cô bé.
Thế nhưng, điều mà em nói lại khiến toàn thân tôi nổi da gà:
“Cô ơi… cô… cô sờ thử em xem…”
Một giây sau đó, em ấy áp sát thêm một bước, khẽ rên lên một tiếng, rồi dùng giọng gần như không thể nghe thấy thì thầm vào tai tôi:
“Có camera… Nếu không quay lại cảnh này, cậu ta sẽ giết em.”
Tôi chết lặng.
“Cô ơi… làm ơn… chỉ cần quay xong, cậu ta sẽ không nói gì với bố mẹ em… xin cô, giúp em thêm một lần…”
Ầm ——
Trong đầu tôi vang lên một tiếng nổ dữ dội.
Toàn thân run rẩy.
Tôi giơ tay, “tách!” một tiếng bật công tắc đèn.
Ánh sáng trắng lạnh lẽo lập tức tràn ngập khắp phòng.
Chói mắt đến mức khiến người ta không thể mở nổi mắt.
Ngay sau đó, tiếng bước chân dồn dập vang lên ngoài hành lang.
Cửa sau lớp học bị đạp mạnh tung ra.
Cố Trì xông thẳng vào.
“Hoài San! Em không sao chứ?!”
Rồi là một tiếng khác vang lên—căng thẳng và hoang mang:
“Cô Trần? Sao lại là cô?!”
Hai giọng nói—trùng khớp, cắt thẳng vào không khí.
6.
Sau chuyện đó, tôi và Cố Trì chia nhau đưa Lâm Thắng Lan và Lý Mục Trạch về nhà.
Trên đường đi, trong xe chỉ có hai người, không gian yên lặng đến ngột ngạt.
Lâm Thắng Lan ngồi bên cạnh, lặng im đến đáng sợ.
Tôi dừng xe lại bên lề, quay sang nhìn em.
“Ở đây không có ai khác,” tôi dịu giọng, “em nói thật với cô được không? Có phải… có bạn nào trong lớp bắt nạt em không?”
Lâm Thắng Lan cắn chặt môi dưới, vẫn không chịu mở miệng.
Tôi nhìn em, nói chậm rãi từng câu:
“Là… Lý Mục Trạch sao?”
“Chuyện em đứng trước lớp tỏ tình với thầy Cố, rồi cả tối nay—em tưởng cô là thầy ấy… tất cả những điều đó… là do cậu ta ép em phải làm đúng không?”
“Thắng Lan…”
Tôi thở dài, nhẹ nhàng mà đau lòng:
“Em phải tin cô. Nếu em không nói gì, thì cô thực sự không có cách nào giúp em cả.”
Tôi hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh:
“Vậy bây giờ, em có thể nói thật với cô rồi chứ?”
Lâm Thắng Lan đột ngột bật ra một tiếng:
“Em xin lỗi!”
Chưa kịp nói hết, em đã đẩy cửa xe rồi bỏ chạy như trốn khỏi lồng ngực nghẹt thở.
Lúc này, dòng đạn mạc trên màn hình lại điên cuồng tràn ra:
【Cái quái gì thế này?! Nữ chính lại được nữ phụ ôm vào lòng? Nam chính thì đưa nữ phụ về nhà?!】
【Toàn bộ mạch truyện rối tung rồi! Vậy còn đoạn nữ chính bị vu khống lấy trộm quỹ lớp, rồi hôm thi cuối kỳ phát sốt xong xảy ra cảnh *** ấy—vẫn giữ không đấy?!】
Dòng bình luận càng lúc càng hỗn loạn.
90% đều đang gào thét vì sao một câu chuyện ngọt sủng nam nữ chính định mệnh lại đột ngột rẽ thành hiện thực tàn khốc như thế này.
…Bởi vì đây là đời thật, không phải truyện po văn.
Bởi vì Lâm Thắng Lan mới chỉ là một cô bé chưa đủ tuổi trưởng thành.
Có giáo viên nào sẽ thực sự đứng nhìn những chuyện khốn nạn như vậy xảy ra với học sinh của mình sao?
Lẽ nào vì đọc quá nhiều những cảnh “đầu tàu điện biến thái Nhật Bản”, mà khi gặp thứ rác rưởi như thế ngoài đời thật—người ta không còn thấy ghê tởm, không còn muốn bóp nát cái thứ khiến người khác buồn nôn đó sao?!
Tôi bóp mạnh thái dương, cố gắng trấn tĩnh lại bản thân.
Đúng lúc ấy, từ phía khu dân cư cũ kỹ bên kia vang lên một trận náo loạn.
Không kịp nghĩ ngợi, tôi mở cửa xe, lao nhanh về phía phát ra âm thanh.
Từ xa đã nghe thấy tiếng quát chói tai:
“Giờ này mới mò về không biết nhẹ chân nhẹ tay à?! Mày làm ầm lên, dỗ thằng Thắng Kiệt ngủ cả buổi, giờ nó lại bị mày đánh thức rồi đấy!”
“Con gái con lứa, tan học không biết về nhà ngay, còn lang thang lêu lổng ở đâu?!”
Rẽ qua góc hành lang, tôi lập tức trông thấy một người phụ nữ trung niên mặc bộ đồ ngủ màu nâu đang thô bạo đẩy mạnh Lâm Thắng Lan ra khỏi cửa.
Ngón trỏ của bà ta chọc tới tấp vào trán cô bé—một cái, rồi lại một cái.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, giữa trán em đã hằn rõ một dấu tay đỏ ửng.
“Sớm đã bảo mày đừng đi học nữa, ở nhà mà trông em cho tử tế vào, mày cứ cố cãi!”
“Còn bịa ra cái gì mà có giáo viên chịu tài trợ mày học hết cấp ba?! Tao nghe rồi, là một thằng giáo viên trẻ đúng không? Chắc là nó thấy mày lẳng lơ dễ dụ nên mới móc tiền!”
“Hôm nay cô chủ nhiệm của mày còn gọi điện cho bố mày cơ đấy! Muốn xin tiền hả? Tao nói cho mày biết, một đồng cũng đừng hòng! Trong nhà này mọi thứ là của Thắng Kiệt, mày không xứng!”
Nói đến đây, Lâm Thắng Lan cuối cùng không nhịn được nữa, nghẹn ngào bật khóc:
“Không phải mà… mẹ ơi, con không tranh tiền với em đâu… con học giỏi mà… sau này con nhất định sẽ đỗ đại học, kiếm thật nhiều tiền nuôi cả nhà, nuôi em nữa, mẹ đừng nói con như vậy mà…”
Người phụ nữ kia rít lên:
“Không phải cái rắm! Nếu mày ngoan thì giáo viên đã không gọi điện về nhà rồi! Chắc chắn là mày lại giở trò gì ở trường! Cái đồ chẳng ra gì! Ngày nào cũng đòi đi học! Biết vậy cho mày gả quách đi cho rồi!”
“Muốn lẳng lơ vậy thì khỏi cần về nữa! Biến ra ngoài tự sống đi!”
Giữa những tiếng gào mắng là tiếng trẻ con khóc nức nở không dứt.
Rầm! — Cánh cửa sắt chống trộm đập thẳng vào mặt Lâm Thắng Lan.
Từ căn nhà xây trái phép tầng một bên cạnh, vang lên tiếng thì thầm bàn tán.
Tường mỏng như giấy, âm thanh bên trong lọt hết ra ngoài.
“Nhà họ Lâm lại đánh con bé rồi đấy…”
“Đã sinh ra thì nuôi tử tế đi chứ, chứ để làm gì…”
Có người phản bác:
“Trước cũng đâu đến nỗi, từ lúc có đứa con trai thì dồn hết cho thằng bé rồi còn gì.”
Người khác giận dữ chen vào:
“Gọi là dồn? Phải nói là cầu cho con bé chết quách đi, đỡ tốn cơm thì đúng hơn!”
“Cũng may nhà ấy còn có bà cụ… nghe nói bà thương con bé lắm.”
Tiếng gió xào xạc kéo qua những tán cây, một giọt mưa nặng trĩu rơi xuống nền xi măng—tựa như một giọt nước mắt nặng trĩu của ai đó.
Lâm Thắng Lan đứng quay lưng về phía cửa sắt, như bị phạt đứng.
Lặng thinh.
Tôi vừa định bước lên thì—két…
Cánh cửa nặng nề kia lại khẽ mở ra một khe nhỏ.
Một bàn tay già nua, gầy guộc thò ra từ trong khe cửa, vẫy nhẹ về phía Lâm Thắng Lan.
Cô bé như được rút ra khỏi một cơn ác mộng.
Tầng mây u tối trên đầu cô dường như tan biến.
Em bật dậy, chạy nhỏ lại phía cánh cửa, nắm chặt lấy bàn tay ấy, giọng mừng rỡ pha lẫn lệ thuộc:
“Ngoại ơi!”
“Suỵt, nói khẽ thôi, đừng để mẹ cháu nghe thấy.”
“Dạ!”
Sau lưng tôi, từ căn nhà chắp vá bên cạnh, lại vang lên một tiếng thở dài:
“Tội nghiệp con bé… nghe nói bà cụ cũng bị bệnh rồi…
Không biết còn trụ được bao lâu nữa…
Rồi sau này, con bé này… phải làm sao đây?”