Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Ngươi đừng quên, phụ thân ta đến Diệp phủ hôn, là ta bảo đấy.”
mặt hắn trắng bệch trong chốc lát, đôi môi run rẩy.
Mọi người xung quanh xì xào bàn tán, hắn còn muốn nói gì đó, nhưng bị Hoàng thượng vừa bước vào cắt ngang.
Hắn đành Khương Thư Dao trở về chỗ ngồi cũ.
Lúc này, Bùi Lang với dáng vẻ ung dung bước vào, ngồi xuống bên cạnh ta.
Thấy mặt ta tiều tụy, hắn cầm lấy tay ta bắt mạch.
Một tiếng cười khẽ vang lên.
“Bùi ái khanh xưa nay lùng, nay lại ngồi cạnh đích nữ Thượng thư, lẽ là để ý người ta rồi?”
Ta vội rụt tay về, Bùi Lang cười khẽ một tiếng, không chút che giấu.
“Bệ thánh minh, thần quả thực có lòng với Hứa gia Ôn Ninh, muốn cưới Ninh Nhi làm thê tử.”
Các quan lại có mặt trợn mắt há hốc mồm.
Bùi đại nhân giết người như ngóe lại nói ra lời yêu thương một cách thẳng thắn như vậy.
Ánh mắt người ngoài nhìn ta không khỏi theo sự dò xét.
Diệp Miễn đứng bật dậy, ánh mắt trầm trầm nhìn ta.
“Bùi đại nhân, theo ta được biết ngài chưa từng có giao tình gì với Hứa Ôn Ninh, nay lại nói hai người tâm ý tương thông, lẽ là nói đùa?”
Khoảnh khắc này, ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía Bùi Lang.
Có lẽ đổi lại là người khác chỉ có thể giữ im lặng.
Nhưng đối với Diệp Miễn mà nói, hắn chiến công hiển hách, trong ba năm chiếm được mười một tòa thành của Tây Lương, được Bệ phong làm Trấn Bắc Vương.
Không ít người xuýt xoa.
Ta ngước mắt nhìn Bùi Lang, chỉ thấy hắn cười khẽ, cúi người chạm vào má ta, rồi hôn lên.
Giọng nói hắn như dòng suối chảy trong khe núi.
“Là thật hay đùa, Diệp tướng quân còn chưa nhìn ra sao?”
9
Mặt ta đỏ bừng, rũ mắt không nói lời nào.
mặt Diệp Miễn càng lúc càng đen, Khương Thư Dao phải kéo nhẹ góc áo hắn.
“ Bùi ái khanh đã chung tình như vậy, hôn sự này trẫm chuẩn tấu.”
Suốt buổi cung yến Bùi Lang nắm chặt tay ta, trong mắt người ngoài chúng ta ân ái không rời.
“Không nói với ta một tiếng ơn sao?”
Ta nghi hoặc ngẩng đầu, hắn ngón cái vuốt nhẹ lên môi ta.
Toàn thân run lên, ta giữ tay hắn lại: “Đại nhân, đây là cung yến, ngài….”
Môi bị chặn lại, hồi sau ta nghe hắn nói.
“Thì đã sao?”
Ta quay người đi, một giác nóng ran ập đến, ngẩng đầu lên, thấy Diệp Miễn với mặt trắng bệch nhìn chằm chằm ta.
Bùi Lang còn có việc phải xử lý, ta cùng huynh rời cung.
Vừa ra khỏi cửa cung, Diệp Miễn đã chạy nhanh đến trước mặt, tay chặn ta.
“Diệp tướng quân, ngài làm cái gì vậy?”
Huynh có chút không vui, Diệp Miễn cụp mắt.
“Diệp huynh, ta có lời muốn nói với Ninh nhi, phiền huynh tránh mặt một chút.”
Ta kéo tay huynh nổi giận lại, nhìn Diệp Miễn.
“Đi thôi.”
Đi được bước, Diệp Miễn xoay người, đôi mắt đỏ ngầu nhìn ta chằm chằm.
“ sao nàng lại trúng độc Lạc?”
Ta rũ mắt, nhìn vết bớt hoa văn nơi cổ tay.
Hắn chộp lấy tay ta, giọng nói có phần gấp gáp: “Ninh nhi, gả cho ta, ta giải độc cho nàng.”
Chưa đợi ta nói gì, Khương Thư Dao đã chạy tới, ả đỏ hoe mắt nhìn ta.
“Hứa cô nương, ta biết ngươi thích Diệp Miễn, nhưng ngươi không thể lấy thân thể mình ra đùa giỡn, độc Lạc tuy không chết người nhưng lại vô cùng đau đớn.”
“Sao ngươi có thể vì muốn có được Diệp Miễn mà không tiếc tự độc mình như vậy chứ!”
Dứt lời, Diệp Miễn đứng bên cạnh khựng lại.
“Nàng vậy mà đối với bản thân cũng tàn nhẫn như thế! Uổng công ta còn lo lắng cho nàng, thật nực cười.”
Khương Thư Dao bên cạnh khẽ nhếch môi, huynh lên tiếng biện giải với hắn, bị ta kéo lại.
Liếc qua khuôn mặt đầy vẻ bất bình của Diệp Miễn, ta bỗng bật cười.
Sự không cam lòng trước kia, dường như trong khoảnh khắc này bỗng tan biến sạch sẽ.
“Diệp tướng quân biết vậy là tốt.”
10
Sau ngày hôm đó, ta ở nhà chờ gả.
Theo ký ức kiếp trước, bao nữa Tây Lương sẽ tấn công Lương quốc.
Diệp Miễn phụng chỉ xuất chinh, và cũng chính lúc đó Khương Thư Dao đột mắc bệnh nặng hương tiêu ngọc nát.
Sau khi hắn đại chiến trở về, biết được tin dữ liền xin chỉ rời đi, đó nương nhờ cửa phật suốt một đời.
Cửa phòng bị gõ vang, ta ngẩng đầu lên thấy nương bước vào.
Bà cầm trên tay bộ hỉ phục và trang sức đã chuẩn bị sớm đến trước mặt ta, dặn dò ta một hồi.
Nghĩ đến những ngày gần đây tiếp xúc với Bùi Lang.
Ngược lại khiến ta có chút ngạc , kiếp trước hắn tuy giao thiệp với ta không nhiều, nhưng luôn giữ vẻ mặt lùng ít nói.
Dù vậy, mỗi khi ta bị người khác bắt nạt, hắn vẫn luôn đứng ra giải vây cho ta.
Nhưng , tiếp xúc ngày, ta lại thấy hắn mặt nhưng tâm thiện, có chút không giống với lời đồn tâm ngoan thủ lạt.
Thoáng chốc mười ngày trôi qua, ta đã xuất giá.
Độc tố Lạc trong cơ thể ta cũng dần biến mất, đúng như ta dự đoán, Tây Lương phát động chiến tranh.
Ngày Diệp Miễn xuất chinh, bá tánh ai nấy đi tiễn .
Còn ta lại quan tâm đến chuyện này, kiếp trước vì ta gả cho hắn nên Khương Thư Dao chết.
Nhưng kiếp này, ả ta sẽ không chết.
Cứ thế ngày qua ngày, Bùi Lang thỉnh thoảng sẽ về muộn một chút, ưng khuyển triều đình tự phải làm việc cho Bệ .
Thỉnh thoảng ta sẽ cùng mẫu thân tham gia hoạt động.
Bùi Lang đôi khi cũng về cho ta món đồ chơi thú vị để chọc ta vui vẻ.
Mẫu thân biết được chỉ cười cười, nói Bùi Lang đây là động chân tình rồi.
Nghe vậy ta chỉ cười trừ.
Những chuyện này, kiếp trước ta đã có chút nghi hoặc.
Thậm chí sau khi trọng , ta vẫn không cho rằng nam tử như hắn lại có thể nhất kiến chung tình với ta.
Nhưng sự thật chính là như vậy, có đôi khi ta còn hoài nghi.
Liệu chúng ta trước đây đã từng gặp nhau hay chưa.
Thấm thoắt hai tháng trôi qua, độc tố trong người ta đã hoàn toàn biến mất.
Bùi Lang cũng giống như ta, đã giải độc triệt để.
Nhưng ta không ngờ, khi Diệp Miễn đại thắng trở về, việc đầu tiên hắn làm không phải là vào hoàng cung phục mệnh, cũng không phải về phủ thăm Khương Thư Dao.
Mà là tìm đến ta ngay lập tức.
Có lẽ ở chiến trường quá , làn da vốn trắng trẻo giờ trở nên đen nhẻm.
Trên mặt còn có vết thương, xem ra tình cảnh vô cùng khốc liệt.
Nhìn hắn, ta ngược lại có xúc gì, trái lại là hắn.
Hắn có chút nôn nóng bước về phía ta hai bước, nhìn ta, giọng điệu theo phần mong đợi.
“Ninh Ninh, người năm xưa cứu ta là nàng, ta nhớ ra rồi.”
“Là lỗi của ta, lúc nhỏ trúng độc rời đi, sau khi về phủ ta liền mất trí nhớ, khi đó nương bảo với ta là tiểu thư Khương phủ cứu ta, ta….”
“Ta không biết, thật sự không biết.”
“Bây giờ ta nhớ lại cả rồi Ninh Ninh, là ta đã hiểu lầm nàng, cũng là ta phụ nàng, kiếp trước ta để nàng đợi như vậy là ta không đúng, may mà bây giờ chúng ta vẫn có thể làm lại đầu.”
“Ninh Ninh, ở bên ta được không, ta thề, ta nhất sẽ đối tốt với nàng, cũng sẽ giải độc cho nàng.”
Hắn có chút gấp gáp, chờ đợi câu trả lời của ta.
Ta chợt nhớ đến những chuyện nương từng kể về Diệp phủ.
Chủ mẫu Diệp phủ, cũng là mẫu thân của Diệp Miễn, từng quen biết với Khương thừa tướng. Nghe nói hai người họ từng là thanh mai trúc mã, sau đó vì gặp Diệp lão tướng quân, tình sâu đậm với Diệp lão tướng quân….
Diệp Miễn trúng độc cũng là một đi lạc, không cẩn thận gặp phải quân Tây Lương, bị đâm một dao.
Mũi dao có độc, nên trúng độc.
Khi đó mẫu thân ta và mẫu thân của Diệp Miễn là bạn thân thiết, còn ta vừa khéo lúc ấy gặp được Diệp Miễn và tình cờ cứu hắn.
Trong lúc nguy cấp, không lập tức giải độc cho Diệp Miễn, hắn sẽ chết.
Nay nghe hắn nói vậy, chắc hẳn Khương Thư Dao và mẫu thân của Diệp Miễn có bí mật gì đó không muốn ai biết.
ta đoán không lầm, mẫu thân ruột của Khương Thư Dao chính là Diệp lão phu nhân.
Nhưng tất cả chuyện này liên quan gì đến ta nữa.
Kiếp trước Diệp lão phu nhân trước lúc lâm chung dặn dò ta nhất phải bảo vệ tốt tướng quân phủ, giờ nghĩ lại thật nực cười làm sao.
“Diệp tướng quân, ta đã thành thân.”
“Giữa ta và ngài chỉ là quá khứ mà thôi, không cần cố chấp như vậy.”
“Hơn nữa, độc của ta đã giải, không cần ngài giúp đỡ.”
11
Diệp Miễn sững người, giọng nói trở nên gấp gáp.
“Giải độc rồi? Nàng giải độc thế nào? Độc Lạc ngoài người cùng căn nguyên thì chỉ có động phòng, nàng….”
“Nàng và Bùi Lang đã ở bên nhau rồi?”
Trong mắt hắn dường như theo vẻ không thể tin nổi.
Thấy vậy ta không khỏi buồn cười, bước lên một bước lùng nói.
“Bùi Lang là phu quân của ta, chúng ta ở bên nhau có gì không được chứ? Dù ta và ngài có quen biết, nhưng Diệp tướng quân quản cũng hơi rộng rồi đấy.”
Hơi thở Diệp Miễn khựng lại, muốn giải thích nhưng bị ta cắt ngang.
“Diệp Miễn, ngài từng nói muốn cho ta một tái , nhưng ngài đã quên rồi, ta đã có riêng của mình, hy vọng ngài đừng làm phiền nữa.”
“ ta sống rất tốt.”
Nhắc đến chuyện này, ta không khỏi có chút chua xót.
Hắn không nhớ những chuyện đã xảy ra trước kia, nhưng điều đó không có nghĩa là ta có thể tha thứ cho hắn.
Kiếp trước dù hắn không yêu ta, hắn có thể nói thẳng ra, nhưng hắn không làm vậy, thái độ lúc gần lúc xa khiến ta tinh thần hoảng loạn.
Khi đó chính miệng hắn nói với ta muốn cho ta một tái , bảo ta đợi hắn, đợi hắn đến cưới ta.
Vì một câu “đợi hắn”, ta đã đợi suốt trăm năm.
Nhưng cuối cùng là chết trong không cam lòng.
Giờ đây, ta đã có cuộc sống , những chuyện quá khứ kia qua chỉ là một trò cười.
Nói đến cuối cùng, ta bỗng thấy sống mũi cay cay.
Không phải tủi thân vì những tổn thương từng chịu đựng, mà là bị sự ngu ngốc của chính mình kiếp trước kích động.
“Ninh Ninh, là ta sai rồi, nàng đừng buồn được không?”
“ này ta trở về chính là để bù đắp cho nàng, ta sẽ dùng một thân quân công cầu xin Bệ ban thánh chỉ, để người ban cho nàng và Bùi Lang thư hòa ly, sau đó ta sẽ cưới nàng.”
“Còn Khương Thư Dao, nàng không thích ả cũng không sao, ta lập tức quay về hưu thư cho ả.”
“Ta sẽ bù đắp tất cả những gì kiếp trước đã nợ nàng, có được không?”
Ta thấy hắn nghe không hiểu tiếng người.
Càng không muốn dây dưa với hắn.
Khi ngón tay hắn sắp chạm vào ta, ta né tránh.
Diệp Miễn lại không để ý, muốn tiếp tục đến gần ta, thì bị một lưỡi dao bén rạch qua cổ tay.
Ta ngẩng đầu nhìn lên.
Gương mặt nghiêng lùng của Bùi Lang ra trước mắt, giọng nói lẽo hơn hẳn mọi khi.
“Diệp tướng quân không muốn cái tay này nữa, bản quan không ngại giúp ngươi chặt nó xuống.”
Một cơn gió thổi qua, cây liễu bên cạnh phát ra tiếng xào xạc.
Giờ khắc này, ta nhận rõ ràng sự rung động đột ngột nơi trái tim mình.
12
Sau ngày hôm đó, ta không gặp lại Diệp Miễn nữa.
Ba ngày sau là thần của Bùi Lang, nghĩ đến việc hắn thường xuyên ra ngoài.
Ta theo chút bạc vụn đến tiệm vải ở góc phố chọn vải, bụng may cho hắn một đôi giày tốt.
Ngón tay vừa chạm vào một xấp vải.
Phía sau truyền đến tiếng xì xào bàn tán của người khác, quay đầu lại chỉ thấy Khương Thư Dao nhếch nhác ăn xin bên .
“Hóa ra Khương gia nhị tiểu thư này không phải là thật, chỉ là một đứa hoang ngư dân ra.”
“Nghe nói Diệp tướng quân sau khi trở về liền cho ả một tờ hưu thư, bỏ ả rồi đấy.”
“Uổng công ta còn tưởng Diệp tướng quân tình căn sâu nặng với ả, hóa ra cũng chỉ có thế, ngược lại đích nữ phủ Thượng thư từng bị hắn hôn nay sống lại rất tốt, nghe đồn vị ở Bùi phủ kia cưng chiều nàng ấy lắm.”
“Đừng nói nữa, nàng ấy ở ngay phía sau kìa.”
Thấy thế, ta cười khẽ một tiếng.
Nhìn Khương Thư Dao thảm hại đến cực điểm ngoài phố, ta không khỏi thấy nực cười.
Khi ta ôm xấp vải rời đi, Diệp Miễn không biết đâu đi tới.
ngày không gặp, hắn gầy đi rất nhiều so với trước kia.
“Ninh Ninh, nàng vẫn khỏe chứ?”
Diệp Miễn nhìn chằm chằm ta, tơ máu đỏ đầy trong đáy mắt.
“Ta… rất nhớ nàng, quãng thời gian này ta luôn nghĩ về chuyện quá khứ của chúng ta, nàng có thể cho ta một cơ hội hối cải không.”
“Chỉ một thôi.”
Chưa đợi ta lên tiếng, Bùi Lang đã đi thẳng đến chắn trước mặt ta, ngăn cách tầm mắt Diệp Miễn nhìn ta.
lùng rút kiếm kề lên cổ hắn, rất nhanh cổ Diệp Miễn rướm ra một vệt máu.
“Muốn hối cải cũng không phải là không thể, đi chết đi, phu nhân ta có lẽ sẽ tha thứ cho ngươi.”
mặt Diệp Miễn trong nháy mắt trắng bệch.
Ta kéo tay áo Bùi Lang lắc lắc đầu.
Hắn tưởng ta muốn nói đỡ cho Diệp Miễn, thì ta nói.
“Phu quân, đừng làm bẩn đao của chàng.”
Khi ta cùng Bùi Lang rời đi, Diệp Miễn vẫn như tượng đá cứng đờ chỗ, không nhúc nhích.
13
Qua ngày, đôi giày ta gấp rút làm cũng hoàn thành.
Đây là đầu tiên ta làm, hình thức có hơi xấu một chút, Bùi Lang trở về liền thấy ta nhìn chằm chằm đôi giày không chớp mắt.
Chưa đợi ta mở lời, hắn đã cầm lấy xỏ vào chân.
“Xấu thì có xấu một chút, nhưng… ta rất thích.”
Mặt ta đỏ lên, quay người đi chỗ khác.
Bùi Lang cười ôm lấy eo ta, vừa hôn xuống, hắn bỗng phì cười thành tiếng.
Quay đầu lại, ta có chút ngạc .
Liền nghe hắn nói: “Xem ra đầu bếp trong phủ ta rất được lòng phu nhân, có mấy ngày mà nàng đã đầy đặn hơn một chút rồi.”
Ta sững người, nhéo mạnh vào hông hắn một cái.
Không ngờ người này vậy mà cũng biết trêu ghẹo người khác.
Bùi Lang vừa đến gần ta, ngoài cửa đột truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
…
Đợi hắn rời đi, ta ngồi trên ghế ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ.
Trở về vỏn vẹn nửa năm.
Mọi thứ trải qua trong nửa năm này cứ như một giấc mộng.
Liên tiếp mấy ngày, Bùi Lang không trở về, nghe nói hắn bí mật điều tra một vụ án.
Còn ta trong khoảng thời gian này được chẩn đoán là đã thai.
Biết tin, ta theo bản năng xoa xoa bụng dưới, nơi đây vậy mà thai nghén một linh.
Kiếp trước cho đến lúc chết, ta cũng không có được một đứa của riêng mình.
Giờ đây, ngược lại khiến ta có chút vui mừng khôn xiết.
Mấy ngày sau, tin tức về Diệp Miễn truyền khắp cả kinh thành.
Huynh nói, độc tố trong người hắn bắt đầu lan rộng, trước đây Khương Thư Dao thông đồng với Tây Lương, nên lén lút lấy được thuốc kìm hãm.
Cũng chính vì thế, hắn khẳng Khương Thư Dao là ân nhân của mình.
Nhưng , Khương Thư Dao đã rời đi quay về Tây Lương.
Diệp Miễn tự cũng mất đi thuốc giải.
Lại có một chuyện khiến ta ngạc hơn, chủ mẫu Diệp phủ lại là công chúa Tây Lương.
Và năm xưa Diệp lão tướng quân chiến tử, cũng là bàn tay bà ta sắp đặt.
Huynh ngồi bên cạnh ta, sảng khoái kể về quả báo của Diệp Miễn.
Ta chỉ cười cười, vuốt ve bụng mình.
Qua ngày, Bùi Lang gửi cho ta một bức thư, hắn nói phụng chỉ đi đánh Tây Lương, dặn ta ở yên trong phủ đừng ra ngoài.
Ta biết, người Tây Lương xảo quyệt nhất.
ta bị bắt, ta sẽ trở thành điểm yếu của Bùi Lang.
Thời gian này, không chỉ ta không ra ngoài, mà chuyện ăn uống cũng rất chú ý.
Mãi đến hai tháng sau, Bùi Lang trở về.
Lúc hắn gặp ta trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, đánh giá ta trên xuống dưới: “Sao thế? Chỗ nào không thoải mái?”
Thấy thế, ta nhìn hắn nhìn chằm chằm bụng ta.
Suýt nữa thì quên mất, giờ ta đã thai bốn tháng, bắt đầu lộ bụng rồi.
Cười cười, ta dùng ngón tay vuốt ve mi mắt hắn.
“Không có gì không thoải mái.”
“Vậy nàng….”
“Chỉ là chàng sắp làm phụ thân rồi mà thôi.”
14
Bùi Lang sau khi biết ta có thai, liên tiếp mấy ngày không ngủ ngon.
Mỗi ta tỉnh dậy, thấy hắn nhìn chằm chằm vào mặt ta không chớp mắt.
Ban đầu ta còn có chút thẹn thùng lúng túng.
Nhưng dần, ta thở dài hỏi lý .
Hắn hơi hé miệng: “Nàng thật sự không nhớ ta sao?”
Nghĩ đi nghĩ lại, ta cũng không nhớ ra.
Ngồi dậy, hắn ôm ta vào lòng kể lại chuyện xưa.
Hóa ra, vào ngày trước khi ta trúng độc, ta từng gặp một đứa trẻ bị vây đánh.
Là ta đã lấy danh nghĩa của phụ thân để dọa đám trẻ kia chạy mất, cứu được Bùi Lang bị đánh thoi thóp.
Khi đó, ta cho hắn một miếng điểm tâm.
Còn từng nói với hắn: “Ngày mai ta sẽ lại đến tìm ngươi, có ta ở đây, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Nhưng ngày hôm sau ta vì giải độc cho Diệp Miễn mà thất hứa.
Khi đó hắn đã đợi ta rất , mãi đến sau này ta được phụ thân về nhà dưỡng bệnh, không còn liên lạc với hắn nữa.
Còn Bùi Lang lúc đó lại khắc ghi cái tên của ta trong lòng.
Về việc hắn trúng độc Lạc, là chính hắn cố ý.
Chỉ vì hắn biết ta cũng trúng độc này, ngoại trừ người cùng căn nguyên thì không còn cách nào giải được.
Để giải độc cho ta, hắn không tiếc lấy thân thử thuốc.
Hóa ra, nương nói có người sẽ thâm tình cả một đời là thật.
…
Mười tháng sau, ta một bé trai.
Song hỷ lâm môn, huynh gặp được nữ nhân mình yêu, còn Bùi Lang cũng thu phục được Tây Lương.
Bệ đại hỷ, ban thưởng rất nhiều thứ.
Về phần Diệp Miễn, nghe nói cứ mỗi bảy ngày hắn phải chịu đựng nỗi đau độc Lạc phát tác.
Có rất nhiều , hắn đau đến mức ngất đi.
Khi huynh nhắc đến, chỉ cười nhạo nói loại người như hắn đáng đời bị như vậy.
Nghe xong ta chỉ cười lắc đầu.
Lại một mùa xuân nữa, khi ta cùng Bùi Lang xuống Giang Nam du ngoạn, trên gặp phải Diệp Miễn.
Sau năm đó, hắn liền xin chỉ Bệ rời đi.
Gặp lại nữa, hắn gầy đi rất nhiều, mặt không chút máu.
Độc Lạc này, sẽ không khiến người ta chết ngay, chỉ khiến người ta sống không bằng chết.
Kiếp trước ta mỗi bảy ngày phải chịu đựng nỗi đau đớn đó, khiến ta hận không thể chết đi cho xong.
Nhưng vì không cam lòng, ta và Diệp Miễn đã giằng co suốt cả trăm năm.
Vẫn nhớ máng trước lúc chết, ta đi tìm một câu trả lời, nhưng nhận được lại là sự nhạt của hắn.
Hắn nói muốn đợi nàng ấy, cái xuân thu thì có xá gì.
Nhưng hắn không biết, người mà hắn đợi chỉ coi hắn là quân cờ mà thôi.
“Ninh Nhi, nàng còn trách ta không?”
Nhìn hắn, ta không khỏi thở dài.
Ta nắm lấy tay Bùi Lang, từng bước đi lướt qua người Diệp Miễn.
Hắn vẻ mặt bi thương đứng chỗ, cơ thể run lên từng hồi, khóc nấc.
cuối cùng thấy hắn khóc, là đêm Khương Thư Dao giả chết.
Khi đó ta từng ngưỡng mộ Khương Thư Dao, ngưỡng mộ nàng ta khi còn sống đã có được tất cả tình yêu của Diệp Miễn.
Thậm chí sau khi nàng ta chết, vẫn nhận được sự tưởng nhớ của hắn.
Thậm chí vì nàng ta mà đó thanh đăng cổ phật bầu bạn cả đời, cũng không nguyện ý ở bên người phu thê trên danh nghĩa là ta đây.
Nhưng giờ đây, những giọt nước mắt mong đợi bao năm này lại rơi vì ta.
Thế nhưng trong lòng ta lại bình lặng như nước.
Sự cố chấp năm xưa sớm đã tan biến sạch sẽ, không còn tồn .
Núi cao sông dài, vạn sự khó vẹn toàn.
Ta không quay đầu lại, nhàn nhạt nói:
“Khi nhìn rõ người ngươi, ta đã không còn trách nữa rồi.”
Tất cả khổ nạn trước kia, là ta tự mình lựa chọn.
ban đầu ta không cố chấp muốn gả cho hắn, giữa chúng ta đã không có trăm năm dây dưa này.
thật sự phải trách, thì người đáng trách đầu tiên chính là ta.
Người Diệp Miễn khựng lại, ta không để ý nữa, mặc cho Bùi Lang dắt tay ta đi càng lúc càng xa.
Diệp Miễn ở phía sau phun ra một ngụm máu tươi.
Nhìn bóng dáng Hứa Ôn Ninh ngày càng xa dần, hốc mắt hắn ướt đẫm.
Nàng nói không trách nữa, tức là thật sự không trách nữa rồi.
Nàng không còn yêu hắn nữa, cho nên không trách.
Nghĩ đến những gì nàng đã làm cho mình ở kiếp trước, hắn đau đớn tột cùng.
Trước khi ngất đi, trong mắt hắn lên những ký ức của kiếp trước.
Hứa Ôn Ninh mặt hồng hào, cầm túi thơm đứng trước mặt hắn: “A Miễn ca ca, muội thích huynh.”
Hắn của khi đó trái tim chợt thắt lại.
Rõ ràng trong lòng hắn rất vui, hắn muốn nói với nàng: “Ta cũng như vậy.”
Nhưng người ta sẽ vì cứng miệng mà đánh mất rất nhiều thứ.
Hôm đó hắn đã chối nàng….
như—
Hắn không cứng miệng, hắn nói ra những lời trong lòng với nàng, liệu bọn họ có kết cục khác hay không.
Nhưng dường như mọi thứ đã muộn rồi.
Hắn vĩnh viễn không đợi được nữa.
(Hết)