Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
01
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy tờ giấy, tay tôi khẽ run lên.
Những ký ức tưởng đã lùi xa bỗng ùa về như thủy triều, cuốn theo cả vị mặn nghèn nghẹn nơi cuống họng khiến tôi khó thở.
Tôi mở cửa sổ, hít một hơi thật sâu bầu không khí lạnh ngoài trời, cố gắng giữ bình tĩnh.
Con trai tôi đang ở trong phòng học, mỗi sáng thứ Bảy thằng bé đều dậy sớm để học tiếng Anh.
Tôi cất tờ giấy đi, rồi lặng lẽ bỏ bộ đồng phục bẩn vào máy giặt.
Mười giờ sáng, con bước ra khỏi phòng học.
Nó mặc bộ đồ ngủ in hình khủng long xanh, vừa đi vừa nhún nhảy, hỏi tôi buổi chiều có thể đi chơi ở khu vui chơi một lát không.
Tôi dịu dàng nhìn con trai.
Thằng bé nhìn chẳng khác gì mọi ngày.
“Con có thể kể cho mẹ nghe về chuyện ở trường không?”
Tôi kéo nhẹ cái đuôi khủng long trên đồ ngủ của con, không cho nó nhào lộn trên ghế sofa:
“Mấy hôm nay mẹ bận quá, không quan tâm đến con nhiều, mẹ mong con tha lỗi cho mẹ.”
Con dừng lại, ngơ ngác nhìn tôi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tôi xoa đầu con: “Ở trường có cãi nhau với bạn nào không? Nếu có thì con đã giải quyết ổn thỏa chưa?”
Thằng bé đột nhiên trở nên lúng túng.
“Mẹ ơi…”
Nó nhỏ giọng đáp: “Con không cãi nhau với bạn nào cả.”
Tôi khen con ngoan, rồi hỏi tiếp: “Vậy có bạn nào bắt nạt con không?”
Con sững người, từ từ dịch lại gần tôi, cúi đầu im lặng.
Nhiều lúc, im lặng chính là câu trả lời rõ ràng nhất.
Tôi thấy đã đến lúc, liền lấy tờ giấy nhàu nát ra cho con xem: “Cái này, con có thể giải thích cho mẹ biết không?”
“Con…”
Nó ấp úng, muốn nói rồi lại thôi.
“Mẹ muốn nghe sự thật.”
Tôi nắm lấy bàn tay lạnh buốt của con, chậm rãi truyền cho nó chút hơi ấm: “Con còn nhớ chuyện lần trước lỡ làm hỏng máy tính của mẹ không?”
Con gật đầu.
Hôm đó là một ngày trước sinh nhật bảy tuổi của con. Trong lúc dọn bàn học, con vô tình làm đổ ly nước nóng, nước tràn vào máy tính của tôi. Lúc con cuống quýt nhấc máy lên thì màn hình đã đen ngòm, không thể bật lại được.
“Hôm đó con lo lắng vì sợ ảnh hưởng đến công việc của mẹ, nên vừa khóc vừa nói thật với mẹ. Rồi hai mẹ con mình cùng đem máy ra tiệm sửa, và người ta đã sửa xong rất nhanh đúng không?”
Tôi nhẹ nhàng nói tiếp: “Nên con thấy không, có những chuyện con tưởng là rất nghiêm trọng, tưởng rằng nói ra sẽ khiến mẹ buồn, nhưng thật ra không phải vậy. Chỉ cần con nói với mẹ sớm, mẹ nhất định sẽ cùng con giải quyết.”
Con ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt to long lanh ánh lệ.
“Mẹ ơi… con sợ lắm!”
Thằng bé nghẹn ngào kể lại mọi chuyện từ đầu tới cuối.
Mọi việc đúng như tôi đã nghĩ.
Con tôi là đứa khá nhút nhát, không có nhiều bạn ở trường. Kết quả học kỳ hai lớp hai cũng chỉ bình thường. Có lẽ vì tính cách đó, cộng thêm thành tích không nổi bật, mà nó trở thành mục tiêu dễ bị bắt nạt trong mắt vài đứa trẻ khác.
“Ngoài việc đòi tiền, mấy bạn đó còn làm gì con nữa không?”
Con do dự một chút: “Có… họ nói con là đồ ngốc.”
“Mẹ ơi…”
Giọt nước mắt lớn rơi xuống từ mắt con: “Người hay dẫn đầu mắng con là một bạn đứng nhì lớp. Cô giáo thường kêu cả lớp noi gương theo bạn ấy, còn nói bạn là tấm gương tốt. Một khi ‘tấm gương’ đã nói gì, thì ai cũng sẽ cho là đúng, có phải không mẹ?”
02
Toàn thân tôi run lên.
Có lẽ vì thói quen suy nghĩ theo lối mòn, tôi đã mặc định rằng mấy đứa bắt nạt con mình chắc chắn là học sinh cá biệt.
Tôi chợt nhận ra, ngay trong cuộc sống thường ngày, tư duy xã hội sẵn có cũng có thể dẫn đến những sai lệch đáng tiếc.
Và điều đáng sợ là, những sai lệch ấy lại rất khó được tin tưởng.
“Mẹ ơi, có phải tại con làm sai điều gì nên các bạn mới bắt nạt con phải không?”
Con trai tôi vừa nấc vừa hỏi: “Con không muốn đến trường nữa…”
Tôi nâng khuôn mặt tròn xoe như trái táo của con lên, đặt một nụ hôn lên má nó.
“Cục cưng, con không hề sai.”
“Mẹ nói rất nghiêm túc: con hoàn toàn không làm gì sai cả. Nếu có sai sót gì, thì cũng chỉ là việc con chưa kịp nói với cô giáo và mẹ sớm hơn thôi, con hiểu không?”
Thằng bé rơm rớm nước mắt gật đầu.
“Nhưng mẹ ơi, cô giáo thực sự rất quý bạn đó…”
Con ngập ngừng, không nói tiếp, nhưng tôi hoàn toàn hiểu.
“Con vẫn còn nhỏ, chuyện nào chưa giải quyết được thì đã có mẹ giúp con.”
Tôi ôm con vào lòng: “Mẹ sẽ nói chuyện này với cô giáo, cùng bàn bạc để bạn đó phải xin lỗi con, được không?”
“Thật hả mẹ?”
Con ngước đôi mắt đầy hy vọng.
“Thật.”
Tôi trả lời chắc chắn.
“Nếu bạn ấy chịu xin lỗi, thì con cũng sẽ tha thứ cho bạn ấy.”
Mắt con sáng rực lên: “Tụi con vẫn là bạn tốt.”
Sau khi dỗ dành con ổn thỏa, tôi suy nghĩ cẩn thận rồi gọi cho cô giáo chủ nhiệm – cô Trần – sau giờ nghỉ trưa.
Sau vài câu xã giao, tôi gửi bức ảnh tờ giấy và kể lại toàn bộ sự việc.
“À, ra là vậy.”
Giọng cô Trần hoàn toàn dửng dưng: “Liệu có phải hiểu lầm không? Theo tôi biết thì Từ Diệu là một học sinh ngoan, không đến mức làm chuyện như vậy đâu.”
Cô ta ho mấy tiếng rồi nói tiếp: “Chị cũng biết đó, trẻ con ở độ tuổi này thường không biết cách diễn đạt, có khi chỉ là chơi đùa với nhau mà nói năng chưa đúng thôi.”
Tôi sững lại, vô thức nâng cao giọng: “Con tôi đang học lớp Hai, tôi nghĩ ở tuổi này nó đã có khả năng diễn đạt vấn đề đầy đủ rồi.”
“Thật sao?”
Giọng cô ta như đang cười: “Nhưng tôi nhớ là học kỳ trước, bài văn của em Thời Viễn chỉ vừa đủ điểm qua môn thôi mà.”
Tôi tức đến bật cười: “Vậy ý cô là Từ Diệu không làm gì sai?”
“Mẹ Thời Viễn à, tôi không hề nói vậy đâu nhé.”
“Tôi chỉ nghĩ là một tờ giấy thì chưa thể chứng minh điều gì cả.”