Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
01
“Ngần này tuổi rồi mà hấp tấp, thật không hiểu bà làm bà nội kiểu gì.”
Chồng tôi – Vu Thường – vắt chân chữ ngũ nằm ghế quý phi, hít một hơi dài, rồi trong làn khói đặc lại lải nhải:
“Còn định đi làm bảo mẫu cho người ta, không bị chê trách đã là may.”
Nhìn gương đã ba mươi lăm năm phải ngắm, tôi bỗng thấy nhợn nhợn, chẳng khác gì trông thấy bãi phân chó nhão nhoét ngoài vườn quê.
Tôi bước qua, dập tắt điếu thu/ố//c trong tay ông ta.
Động tác quá đột ngột Vu Thường sững lại hồi lâu.
“Bà phát điên gì thế?”
Tôi cầm khăn lau sạch trà: “Con dâu nói rồi, đừng hút thu/ố//c trong nhà, Tiểu Bảo còn nhỏ, không thể hít khói thu/ố//c.”
Vu Thường trừng mắt:
“Tôi có hút cạnh thằng bé đâu! Toàn bé xé ra to, một lát khói tự khắc bay đi!”
Thấy ông ta còn định châm, tôi ném mạnh khăn : “Đã bảo là không được hút!”
Âm lượng đột ngột cao con trai – Vu Mậu – ngẩng đầu ra khỏi màn hình điện thoại, mơ hồ nhìn tôi rồi nhìn sang bố, không nói một câu, bỏ vào , miệng còn lẩm bẩm:
“Lên đi lên đi! Tôi chống tháp rồi!”
Thật ra, tôi vốn tiếng là người hiền lành, cưới bao năm chưa mấy khi to tiếng. Mỗi lần lộ bất mãn, Vu Thường đều gằn giọng:
“Trang Quế Hương! Bà vểnh cánh rồi hả? Quên bao năm nay tôi dậy sớm thức khuya cày nuôi bà à? Con người phải biết đủ!”
Như giờ đây, chỉ vì tôi quát một tiếng, ông ta đã lập tức dựng cổ phun lời ca/y độ/c:
“Tôi thấy bà lẫn lộn cả rồi, đang yên đang lành khùng làm gì! Không thích ngửi khói thu/ố//c thì cút khỏi nhà này đi, có bản lĩnh thì l/y hô/n rồi trả lại căn nhà này cho tôi!”
“Đây cũng là nhà tôi! Tài sản chung vợ chồng, ông lấy tư cách gì đuổi tôi?”
Câu này là do con gái – Oanh Oanh – dạy tôi.
khi biết tự lập, lúc nào cũng bảo tôi là “bà mẹ bánh bao”, bị bố nắm mũi mấy chục năm, khuyên tôi phải cứng rắn lên.
“Phụ nữ chúng ta chống được bầu trời! Mẹ, chẳng mẹ định cả đời chịu đựng họ sao? Năm mươi mấy tuổi còn trẻ, sao phải tự nhốt mình làm lão bà , chẳng bằng ra ngoài ngắm nhìn thế giới.”
Tôi ấp úng không biết phản bác thế nào.
Bao nhiêu năm qua, tôi vốn sống như vậy, chưa từng có ai nói là sai. Mẹ ruột mất sớm, mẹ chồng cũng từng dạy: đàn ông là trời, đàn bà phải nhường nhịn, gia đình yên ổn mới vạn sự hưng.
Nhưng Oanh Oanh bảo thế là sai. Gia đình là do cả vợ lẫn chồng cùng gầy dựng, đàn ông kiếm với phụ nữ chăm con đều quan trọng như nhau, chẳng ai quy định phụ nữ sinh ra là để hầu hạ đàn ông.
Nghe mãi, tôi cũng học được ít, đúng lúc này đem ra dùng.
Ông ta quát, tôi cũng quát lại.
Vu Thường chưa từng thấy tôi cứng rắn như vậy, nghẹn họng như trâu , thở hồng hộc nhưng rốt cuộc không châm thu/ố//c nữa.
Tôi cúi đầu nhìn cái rổ trống không, khẽ nói:
“Đây là dâu Oanh Oanh gửi cho tôi, tôi còn chưa ăn được quả nào.”
“Cái gì?” Vu Thường ngơ ngác.
Tôi lặp lại lần nữa.
Ông ta sững sờ:
“Chỉ vì mấy quả dâu mà bà nóng? Bao tuổi rồi còn ham ăn?”
Đúng vậy, chỉ vì mấy quả dâu thôi.
Nhưng bao năm hầu hạ cha mẹ chồng, quán xuyến gia đình, nuôi nấng hai đứa con, đến giờ, tôi chưa từng được ăn một quả dâu tây nào.
Hồi trẻ không có , nay về , ăn một quả, chồng lại mắng là tham ăn.
“Thôi, ăn thì ra ngoài mua cân về mà ăn, chưa từng thấy bà nào tham ăn như bà.”
Vu Thường sa sầm , ra vẻ bao dung độ lượng.
Ông ta chắc đang chờ tôi như mọi khi phải . Nhưng lần này tôi chẳng buồn quan tâm, thậm chí cháu cũng mặc kệ, chậm rãi vào lấy chứng minh thư và hộ chiếu, rồi thẳng bước ra ngoài.
02
năm trước Oanh Oanh đã làm hộ chiếu cho tôi, định dẫn tôi sang Chuột Túi du lịch. Khi ấy con dâu sinh, tôi không đi được.
Giờ nghe tin tôi quyết định qua thăm, mừng rỡ, còn nhờ một người bạn giúp tôi làm thủ tục xin visa.
Cô bé ấy rất dễ thương, nhiệt tình hết lòng, không hề chê tôi lóng ngóng.
“Bác ạ, tối đa một tuần là có kết quả, khi nào được duyệt, cháu báo ngay.”
Một tuần thôi, cũng chẳng lâu.
đường về, tôi thấy không khí nay trong lành khác thường, ngay cả chú chó trong thang máy cũng trở nên dễ mến.
nhỏ tôi vốn sợ chó, vậy mà nay không biết sao lại dám đưa tay vuốt lông rậm rạp , chẳng đáng sợ như tôi , còn vẫy đuôi mừng rỡ.
Niềm vui ấy theo tôi cho đến khi đứng trước cửa nhà.
Chưa kịp vào, tôi đã nghe tiếng con dâu – Trần Giao – giận:
“Chẳng đây không phải con anh sao? Nhìn xem, ai thèm để ý đến ! Thằng bé bé tí đã bị bỏ đói, trong nhà này có ai còn là người không hả!?”
Tay tôi khựng lại nắm cửa, rồi giả vờ như chưa nghe thấy gì, lặng bước vào trong.
Thấy tôi về, Vu Mậu – vốn đang cúi đầu giả vờ chăm con – lập tức như tìm được “tội phạm chính”:
“Mẹ! Cả buổi chiều mẹ đi đâu vậy!? Tiểu Bảo đói khóc cả buổi trời rồi!”
Vu Thường cũng như sống lại, chắp tay sau lưng bước ngủ ra, nặng như chì, lải nhải:
“Ra ngoài thì phải bế thằng nhỏ đi cùng chứ.
Chúng tôi có biết dỗ đâu, cháu khóc cả buổi chiều.
Có đi đâu cũng chẳng nói một tiếng, giờ về muộn cơm cũng không nấu, cả nhà định uống gió Tây Bắc chắc…”
đến việc vài nữa mình sang thăm con gái, vốn chẳng cãi vã với ông ta.
Nhưng nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được.
“Không biết dỗ thì học.”
Oanh Oanh từng nói, chẳng ai sinh ra đã biết nấu cơm giặt giũ hay dỗ trẻ. Vu Thường cả đời chưa giặt một đồ, chưa từng rửa một cái bát.
nay, tôi cũng không làm nữa.
Không biết nấu thì học, không học được thì nhịn đói.
Có nhớ đến ban chiều cãi nhau với tôi, thấy tôi còn giận, Vu Thường ngậm miệng lại.
Nhưng Vu Mậu bị mắng một trận, cơn tức chưa nguôi:
“Mẹ, mẹ bị sao vậy!? Định không sống nữa à?
Giao Giao đi làm cả ngày mệt nhoài, con cũng mới được nghỉ, chỉ có mẹ là rảnh rỗi. Mẹ không nấu thì ai nấu!?”
Tôi lười tranh cãi, tự mình đi thẳng vào , để mặc ba người ngoài khách ngơ ngác nhìn nhau, rồi bắt đầu thì thầm sau cánh cửa.
“Bố? Sao thế nhỉ?”
“Không biết! Tài cán thì chẳng thấy đâu, chỉ thấy tính khí càng ngày càng lớn. Miệng như mọc lỗ, chưa ăn được quả dâu nào mà đã hóa điên rồi.”
“Ối dào, chỉ vì đó thôi sao? Biết thế con để lại vài quả, ngày mai đi mua thêm về ăn chẳng phải xong sao?”
Trần Giao chẳng nói gì, ôm con về nhà mẹ đẻ.
Tối đó tôi không nấu cơm.
Sáng sau cũng chẳng nấu bữa sáng.
03
Lần đầu tiên trong đời, tôi ngủ nướng một giấc. Ngoài kia đã loạn hết cả lên.
Vu Mậu dậy muộn, vội vàng chuẩn bị đi làm:
“Mẹ, cái sơ mi trắng con mẹ để đâu rồi? nay con họp cần mặc, đã là lượt chưa?”
“Chưa giặt.”
“Sao cơ!?” Vu Mậu chế//t đứng.
Vu Thường theo sau con trai, sốt ruột giục tôi dậy:
“Không giặt thì thôi, nhưng con sắp đi làm rồi, bà cũng phải dậy nấu bát mì cho tôi chứ. Ăn xong tôi còn phải ra ngoài, đã hẹn lão Lý đi câu cá rồi.”
Tôi dứt khoát kéo chăn trùm kín: “Tôi mệt, các người tự làm đi.”
Ngoài chăn im lặng vài giây, sau đó Vu Thường khịt mũi:
“Bà không nấu thì tôi ra ngoài ăn! Tôi không tin rời bà trái đất ngừng quay! Có bản lĩnh thì cả đời đừng nấu nữa! Cả nhà phải bỏ đi ăn ngoài, xem bà chịu được bao lâu.”
Trong lòng tôi , cố được sáu ngày thôi. Đến lúc ấy, các người không làm thì cũng buộc phải làm.
Chờ họ đi hết, tôi mới dậy, ra ngoài gặp mấy bà bạn.
Một người may mắn, chồng mất sớm lại đúng lúc gặp đợt tái quy hoạch, giờ sống sung sướng, ngày nào cũng ra quảng trường nhảy múa.
Biết tin tôi sắp ra ngoài, bà kéo tôi vào trung tâm thương mại:
“Đi ngoài phải sắm vài đẹp chứ! Nhìn quần áo bà xem, bạc màu hết cả rồi, cái áo này mười năm trước tôi đã thấy bà mặc rồi đấy.”
Tấm gương lớn bên cạnh phản chiếu mái tóc lấm tấm bạc và vạt áo sờn cũ, tôi thoáng ngẩn ngơ.
Rõ ràng ba mươi lăm năm trước, tôi cũng từng là cô gái thích chưng diện.
Ngày cưới, Vu Thường còn hứa để tôi làm “cô gái nhỏ” cả đời.
Thời gian tàn phá, thoắt cái đã biến tôi thành bà lão.
Bà bạn chọn cho tôi mấy , còn hào phóng bảo tặng luôn.
Tôi vội chối, quen sống tằn tiện rồi, chỉ lấy một , vậy mà tận ba trăm tệ, lòng còn thấy run.
Nhưng lại, mấy cần câu bụi phủ trong nhà Vu Thường còn đắt hơn nhiều.
Thế là tôi chọn thêm một nữa, vặn tám trăm, con số phát lộc, rồi trả .
Về đến nhà, Vu Mậu chưa về, Vu Thường thì sớm đã nằm ườn sofa, ánh mắt ngượng nghịu lướt qua tôi, rồi cố tình liếc về túi hoa quả trà.
Thấy tôi nhìn, ông ta ưỡn kiêu ngạo:
“Hơn hai chục tệ một cân, giỏi nhỉ! Mau ăn đi, ăn xong còn đi nấu cơm!”
Túi để mở, lộ ra mấy trái dâu teo tóp, rõ ràng là hàng tồn mấy ngày, quả hỏng.
Không rửa, cũng chẳng định ăn. Bởi đó là mua cho tôi.
xưa đến nay thế: đồ ngon chồng con ăn trước, phần dở hỏng để lại cho tôi.
Khi ấy ai cũng khó khăn, khổ một cũng chẳng kêu.
Nhưng giờ Vu Thường có lương hưu, con cái cũng trưởng thành rồi.
Tôi không ăn nữa.
Ngay trước ông ta, tôi thẳng tay ném túi dâu vào thùng rác.
Chưa để ông ta kịp nổ tung, tôi đã lên tiếng:
“Hỏng rồi, ăn không được.”
Rồi mặc ông ta sững sờ, tôi quay người đi vào bếp.
Trước khi về nhà, con dâu gọi báo tối nay bố mẹ ruột cô ấy tới. Dù sao cũng là khách, không thể để người ta đói bụng.
04
Trần Giao xuất thân gia đình đơn thân. Bố cô ấy năm xưa bị xuất huyết não, người liệt, giờ trông càng nặng hơn, phải ngồi xe lăn đến.
ngồi ăn, Trần Giao đã mở lời đón bố về nhà:
“Mẹ, bố con không thể thiếu người chăm sóc. Con tính rồi, thuê hộ lý ít nhất sáu nghìn một tháng, mà lương con với anh Mậu cộng lại chưa tới hai vạn, chẳng đáng nào. Chi bằng chờ hộ lý nghỉ thì đón bố qua đây. Nhà mình hay còn một chứa đồ, dọn dẹp cho bố ở. Nhà bố con thì cho thuê, thuê cũng bù thêm sinh hoạt phí.”
Tôi còn chưa kịp nói, Vu Thường và Vu Mậu đã gật đầu cái rụp:
“Phải đấy, con rể cũng như đứa con trai, hiếu kính cha vợ là đương nhiên.”
“Yên tâm đi Giao Giao, cả nhà đông người, chắc chắn chăm sóc ổn thỏa.”
…
Miếng sườn kho tàu – món tôi chuẩn bị đặc biệt cho buổi tiếp khách – nhạt thếch như nhai sáp.
Trong tiếng phụ họa rôm rả, tôi ngẩng đầu nhìn hai cha con Vu Thường – Vu Mậu:
“Vậy người chăm là các ông chắc?”
Con trai con dâu đi làm suốt ngày, còn Vu Thường thì cả đời không động tay vào việc nhà. Rõ ràng, gánh nặng ấy rơi đầu tôi.
Những năm trước ngày đêm hầu hạ bố mẹ Vu Thường, cảnh tượng ấy bất giác hiện về trong đầu tôi.
Người ốm đau, không thể đánh mắng, lại thường quấy rầy ai cũng chẳng yên — thật sự là mệt mỏi rã rời.
Tôi khó khăn lắm mới tiễn được đôi vợ chồng ốm nặng ấy đi, giờ lại bảo tôi chăm một bệnh nhân liệt người… thôi đã thấy ngột ngạt.
Giọng tôi rất nhẹ, nhưng ngay lập tức bầu không khí cơm đóng băng dưới không độ.
Vu Thường cau mày:
“Cả mấy nay mũi chẳng ra mũi, mắt chẳng ra mắt, rốt cuộc bà làm gì? Chẳng phải chỉ là chăm một người liệt người thôi sao, trước giờ bà quen làm, sao giờ lại không được?”
Ông ta đặt bát trong tay :
“Trang Quế Hương, buổi chiều bà tiêu tôi tám trăm tệ, mua cái quần áo gì thế, làm bằng vàng à? Thôi thì coi như phá giải xui xẻo. Nhưng bà đừng được đằng chân lân đằng đầu. Cứ thế này nữa, tôi không đưa bà một xu!
Bà rồi mà chẳng lo con lo cháu, chẳng còn bỏ cái nhà này, bắt chước bọn đàn bà lăng nhăng ngoài kia, đầu rồi còn đòi ly hôn?”
Hai chữ “ly hôn” tôi sững người.
Phải rồi, ly hôn.
Sao trước đây tôi chưa từng đến?
Thấy tôi không nói, Vu Thường dừng một , dịu giọng:
“Tôi biết bà không vui, nên chiều nay chẳng phải tôi còn cố đi mua dâu cho bà sao? Con người phải biết đủ chứ.”
Vu Mậu gật đầu lia lịa:
“Đúng rồi, mẹ! Con chẳng phải con ruột mẹ à? Giúp bọn con khó thế sao?”
Vu Mậu giống hệt bố hồi trẻ, đầy vẻ bất mãn, như thể tôi mắc nợ vậy.
“Tùy các người. Dù sao tôi cũng không lo.”
Lời dứt, cái bát trong tay Vu Thường đã ném thẳng về phía tôi, rơi đất “choang” một tiếng.
“Được thôi! Không cần bà! Chăm một người mà tưởng không có bà là nhà này sụp chắc? Bà không lo thì tôi lo! Vu Mậu, nay coi như không có người mẹ này!!”
Tôi ôm trán đang rỉ máu, hồi lâu mới hoàn hồn.
Đến khi tôi kịp phản ứng, cả đã tan.
Vu Mậu còn lầm bầm:
“Mẹ cũng đừng trách bố, mẹ quá đáng quá! vặt mà lật đi lật lại làm ầm.”
Đêm đó, tôi hỏi con gái về ly hôn.