Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thạch Định lại dựng thêm hai gian nhà, dùng để chứa da thú. Hắn không cho ta xem, ta cũng chẳng dám .
đó hắn còn từ dưới núi về hai con ch.ó đen gầy trơ xương.
Nhìn thế chẳng có chút dữ tợn nào.
“Chó biết cắn người thì không sủa bậy. Giờ nó đói đến không còn hơi sức, chứ nuôi khỏe lại rồi, thì để chúng bảo vệ nhà cửa là hết ý.”
Thạch Định chúng chẳng khác gì châu báu.
Không biết hắn nghe ai , rằng nếu cho chó họ, kiếp không phải súc sinh nữa. Thế là hắn đặt tên cho chúng là Thạch Hắc và Thạch Hắc, còn bắt hai con ch.ó hắn là phụ thân, ta là mẫu thân.
Ta giận quá, bắt hắn ngủ ngoài chuồng chó.
Thạch Định lại lấy đó hãnh diện.
Đặc biệt là khi hai con ch.ó nhờ hắn chăm sóc kỹ lưỡng, dần dần lông bóng sáng, lại hiểu chuyện lạ thường, một tiếng là đến, gì cũng nghe hiểu như thật.
Hắn bảo hai con ch.ó trông cửa nhà chứa da thú, ngoài hắn thì ai cho đồ ăn cũng chẳng thèm liếc .
Quả là thần giữ cửa trong nhà.
Năm thứ hai ẩn cư trong núi, chúng ta ăn Tết thật nghiêm túc. Mùng Một tết, cả nhà đi khắp nơi chúc Tết.
Cuối cùng quay về nhà, quây quần bên bếp lửa.
Hai con ch.ó , bảo là thông minh, thì đúng là thông minh thật, cũng ngu ngốc. Bộ lông bị lửa l.i.ế.m đến cháy sém, vẫn thích lại gần bếp.
Còn chăm chăm nhìn thịt xiên Thạch Định đang nướng, thịt chảy mỡ xèo xèo, nước miếng của chúng lỏng tỏng.
Chúng đúng là đến bao niềm vui cho cái nhà này, khiến lòng người thấy ấm áp, vui vẻ hơn hẳn.
Tết, Thạch Định bắt đầu thường xuyên xuống núi.
Hắn lại tìm Ngưu, Thiết Đản, cả ca, cùng nhau dựng thêm bốn gian nhà không xa chỗ ta ở.
Đến bữa cơm tối, Thạch Định :
“Hai hôm nữa ta xuống núi đón hai nhà , tổng cộng sáu người. Họ chẳng có gì, có ít y phục, chăn đệm, nồi niêu xoong chảo.”
Tổ phụ hỏi:
“Là người thế nào?”
“Một là bà đỡ, một là phu. Bà đỡ dẫn theo hai đứa con gái, đều đã đến tuổi gả chồng. phu là một nhà ba người, hai ông bà già dắt theo cháu trai, là từ kinh thành tới, biết , còn là họ hàng bà đỡ ấy.”
“Họ núi không theo , thì để chúng ta nuôi trước. Hổ Cẩu Đản hơn ta vài tuổi, vẫn chưa cưới vợ, đến lúc ấy ta se duyên cho họ, cưới được vợ rồi thì cũng bớt được miệng ăn.”
“Còn vị phu ấy có thể dắt chúng ta núi học nhận biết thảo dược, không đổi thuốc lấy tiền thì ít này có ai đau đầu cảm sốt cũng không sợ, lại còn có thể theo ông ta học .”
Dù gì thì Thạch Định cũng chẳng phải kẻ ngu ngốc.
trong nhà mỗi ngày một vơi. Vụ mùa năm ngoái tuy có thu hoạch, không nhiều. Cộng thêm đậu, cao thì ăn no là chuyện có thể, không dư dả.
Tới lúc Hổ Cẩu Đản có vợ, hai nhà họ chắc chắn giúp khai khẩn ruộng đất, trồng cấy .
Việc đưa hai nhà núi, kỳ cũng là bởi ta sắp sinh.
Thạch Định ngoài miệng không , trong lòng chắc chắn rất gấp gáp.
“Chàng thấy ổn thì đưa núi đi.” Ta xoa xoa bụng. “ này con chúng ta còn có thể theo học nữa.”
Hắn đúng là tính toán chu toàn.
Cho nên khi xuống núi đón người, hắn còn cố ý dẫn theo hai gã trai trẻ.
Nam tử chưa cưới vợ gặp cô nương, ánh sao còn rời nổi? Ai nấy cười toe toét, việc thì siêng năng chẳng ai sánh bằng.
“Thạch Định ca, huynh đúng là ca ruột của đệ! Nếu thật sự thành đôi, đệ cảm tạ tổ tông tám đời của huynh!”
Hổ Cẩu Đản vây quanh Thạch Định, bóp vai đ.ấ.m lưng, thân thiết đến lạ.
Một người nhấc chân, một người nhấc vai, hợp sức đưa Thạch Định đẩy văng như đánh đu, thẳng một đường rơi tõm đống cỏ khô.
Bà đỡ họ Ngô, bảo ta bà là Ngô thẩm. Hai cô con gái của bà chẳng phải mỹ nhân, vừa nhìn đã biết là hạng kiên cường tháo vát — một người tên là Tuyên Hà, một người là Tuyên Lan.
Vị phu họ Hồ, dắt theo đứa cháu trai bảy tám tuổi. tử da trắng mịn, trông như búp bê, lại bộ dạng cao ngạo khó ưa, hễ không vừa ý là mặt lạnh như tiền, vẻ ta đây không thèm để ai .
Nó đông tây, bắt trẻ con phải chơi mình.
đang bận rộn: người thì cắt cỏ cho gà, cho thỏ; người thì đồng nhặt củi nhặt rễ cây, chẳng ai rỗi đi chiều theo nó.
Thế là nó rủ đám đánh nhau.
Bởi vì nó còn bé, trẻ không dám xúm lại đánh hội đồng, thay nhau ứng chiến. Kết quả là, đứa nào to cao hơn cũng đều bị nó đánh ngã.
tử đắc ý cho rằng đánh thắng rồi thì đám trẻ chịu chơi cùng. Nào ngờ, cả đám vẫn chẳng ai đoái hoài, thế ùa nhau tiếp tục đi việc.
Cuối cùng, nó dậm chân chạy tới tìm Thạch Định, hỏi:
“ sao để họ chịu chơi ta?”
Thạch Định nghĩ hồi lâu rồi hỏi tử nọ:
“ biết không?”
“Biết.”
“Biết võ không?”
“Biết chút quyền cước.”
“Vậy ta hết lại, rằng dạy chúng đọc sách nhận , còn tổ phụ dạy chúng y thuật.”
tử kỳ không ngu.
Nó từng trải qua loạn lạc, cũng từng lưu lạc khắp nơi, vậy nên tuy còn lòng dạ chẳng hề đơn giản.
Nó trừng tay mắng Thạch Định:
“ là đồ lừa gạt!”
Thạch Định búng tay trán nó một cái:
“Đi, ta dẫn ngoài chơi.”