Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thế phụ và đại ca núi.
Thạch Định xoa nhẹ mặt ta, dịu giọng nói:
“Ni nhi đừng sợ. Ta bảo vệ nàng.”
Làm sao có thể không sợ?
Nhưng vào lúc , chỗ cho sợ hãi.
Ta vội vàng thu xếp đồ đạc nhét vào thúng, mền chăn, y phục đều dùng dây vải buộc chặt từng bó.
Tổ phụ tổ không rảnh tay, nấy đều gấp rút thu xếp.
Tiểu đệ len lén lau nước mắt một mình.
Ta biết, đệ ấy đang lo cho phụ , lo cho muội muội, lo lắng cho cả nhà.
Thạch Định lập tức tới nhà Quý Ngưu và Thiết Đản ca, báo họ mau thu dọn đồ đạc, rút vào rừng sâu.
Nói rằng sơn tặc những ngày tới núi.
nhà nửa tin nửa ngờ, nhưng cuối vẫn chọn tin lời Thạch Định.
Dù sao vào sâu trong núi tránh tạm hại , lỡ đâu chuyện đó thật…
Thạch Định ngồi dưới mái hiên, do dự hồi lâu, cuối vẫn cắn răng vượt suối, tìm đến phụ của mình, báo rằng sơn tặc sắp núi.
Đại tẩu của hắn lập tức châm chọc:
“Chỗ núi hẻo lánh nghèo nàn của chúng ta, có cho sơn tặc cướp chứ? Ngươi rảnh rỗi quá rồi phải không?”
Thạch Định tất nhiên không thể nói, chính vì hắn bọn sơn tặc mới có thể lần ra đường núi.
Lời đã nói rồi, nghe hay không, không liên can đến hắn nữa.
Không dám dừng lại dù một khắc, hắn lại dẫn người núi chuyển đồ.
Tiểu đệ thì dẫn ta và tổ phụ, gồng gánh lương thực, y phục đưa vào rừng sâu được , ba chuyến.
Về tới nhà, tổ đã chuẩn bị nước nóng.
Bà vịn khung cửa ho khan không dứt, người run đến phát mệt.
Tổ phụ xót xa, luôn miệng bảo bà đừng làm nữa.
“ nấu ít nước nóng thôi … lần không làm nữa.”
Tổ phụ vội áo choàng dày tới khoác người tổ , rồi để tiểu đệ đưa người vào rừng trước.
Quý Ngưu tẩu sang tìm ta, nói rằng đồ đạc nhà có thể đều đã cả rồi, bảo ta đi.
“Tẩu dẫn mọi người đi lộ trình định sẵn trước nhé, nhớ quét sạch dấu chân để lại.”
“Ta phải đợi Thạch Định.”
Trong nhà vắng tanh, cần khẽ ho một tiếng, âm vang đã dội đầy bốn vách.
Ngoài thứ thật sự không thể , thì nồi niêu xoong chảo, chén đũa… chừa lại một món.
Ta âm thầm oán hận thời thế loạn lạc, gió tanh mưa m.á.u — người lạnh lẽo kém sương gió giữa núi rừng.
“Tỷ tỷ!”
“Đại Ni!”
Ta trông Thạch Định trở về, phụ , nấy đều đeo gùi lưng, có thể thứ , không bỏ sót chút nào.
Sắc mặt Thạch Định trầm như đá:
“Ni nhi, nàng mau đưa phụ đi trước.”
Sợ ta hỏi thêm, hắn lại nói tiếp:
“Đi ngay.”
“ chàng thì sao?”
“Ta ngay thôi.”
Ta cắn răng, dằn gật đầu.
Thạch Định đại đao, vượt suối, đứng trước nhà, lớn tiếng hô:
“Sơn tặc sắp tới nơi rồi! Mau chạy đi!”
“Ngươi lo chuyện đồng vừa thôi, suốt ngày nói xằng nói bậy! Dù có sơn tặc thật, chúng ta không đi!”
Đại tẩu của Thạch Định vẫn cái dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, sống c.h.ế.t mặc .
Có lẽ trong nàng ta vẫn nghĩ:
sơn tặc thèm tới chốn rách nát , Thạch Định dọa hão thôi.
Ta nghĩ, giờ khắc đó Thạch Định hẳn đã giận đến mức tức nghẹn ở ngực.
Lúc hắn đuổi kịp chúng ta, cả đoàn đã đến đỉnh núi, đứng bên vách đá có thể nhìn căn nhà của chúng ta nơi lưng chừng sườn dốc xa xa.
Không nghe tiếng kêu khóc, làn khói đen cuồn cuộn bốc — nhà của chúng ta… bị sơn tặc đốt rồi.
có thể… người bên kia suối đốt.
Ngôi nhà của chúng ta…
Ta dựa vào Thạch Định, nức nở không thành tiếng.
“Tướng công…”
“ chúng ta núi, rồi có một mái nhà của riêng mình.”
Thạch Định đi đoàn, cách ta một đoạn khá xa.
Ta hiểu vì sao hắn chọn đi cuối.
Lỡ như… sơn tặc thật sự đuổi , thì hắn có thể cản lại cho chúng ta, giành lấy chút thời gian và cơ hội để thoát .
Tuyết lớn lại đổ từng lớp từng lớp, xen cả mưa, nặng nề đến mức ép gãy cả cành cây, nghe ràn rạt giữa rừng sâu lạnh giá.
Chúng ta đi từ lúc trời sáng cho đến khi trời tối sẫm, đành châm lửa đốt đuốc đi.
Tổ ho không ngừng suốt dọc đường, người Quý Ngưu ca thay nhau cõng bà.
Ta không biết đã lần ngoảnh lại nhìn về phía , một mảng tối om, không trông bóng dáng Thạch Định đâu cả.
nhiêu năm , nước mắt ta từng không ít, nhưng chưa giờ nhiều như hôm nay.
Mãi đến khi cả đoàn vượt chiếc cầu gỗ độc mộc bắc ngang dòng suối xiết, Thạch Định mới đuổi kịp.
Hắn tung chân đá vài cái, cây cầu lập tức dòng suối dữ.
Hắn bước tới, nắm lấy tay ta, dịu dàng kéo ta vào :
“Chúng ta sắp đến nơi rồi.”
Hắn lại hỏi:
“Ni nhi, nàng có sợ không?”
“Có chàng ở đây, ta không sợ.”
Tới bên ngoài sơn động, nấy đều lạnh run, đói lả.
May hang động rất lớn, đủ chỗ chứa cho cả đoàn người.
Vừa bước vào trong, để ý mệt mỏi, lập tức nhóm lửa nấu nước, pha nước gừng cho cả bọn uống sưởi ấm.
Nấu nước để rửa loa, rồi thay sang y phục dày dặn, khô ráo.
đứa trẻ đói quá khóc rấm rứt không ngừng, đành pha cao lê thành một nồi nước to, dỗ dành bọn nhỏ.
Lại vội hấp bánh , màn thầu, ăn kèm với dưa muối đã chuẩn bị sẵn từ trước, lót dạ bữa.
Ở bên ngoài, Thạch Định nam nhân dùng đá lớn chặn miệng hang lại.
“Hôm nay tuyết dày thế , chờ thêm một đêm nữa, tuyết lấp sạch dấu chân của chúng ta. Đến khi đó, chúng không tìm được tới đây đâu.”