Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwhsbeRll

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

bảo mọi người tranh thủ nghỉ ngơi, ngày mai còn phải tiếp tục đi tiếp.

“Còn phải đi tiếp sao?”

“Cuối sơn có một , đủ để chúng ta nhà, khai hoang trồng trọt.”

Ta cùng hai muội muội tựa sát vào nhau nằm ngủ.

Đám nam nhân thì không ngủ hết được, phải thay phiên nhau canh gác, chú ý tĩnh bên ngoài — lỡ như có tên sơn tặc gan lớn, bản lĩnh cao mà lần theo dấu vết đến tận đây…

Bên ngoài lại vang tiếng sói tru, trong hang ai đều có cảm giác như vừa thoát khỏi c.h.ế.t trong gang tấc.

Từ một khe đá nhỏ, ánh sáng chiếu xuyên vào, nhưng không ai muốn đậy — mệt đến rã rời.

Nhưng con người có ba việc chẳng nhịn lâu, nên phải gắng đứng dậy.

Chưa kịp ăn sáng, Thạch Định lại dẫn mọi người tiếp tục đi sâu vào sơn .

Đi chừng một nén hương, trước đột nhiên sáng bừng.

Và rồi — thấy được của mình.

Tiếp tục đi thêm một đoạn, ánh sáng chiếu rọi rõ rệt hơn.

“Chúng ta đến rồi.”

Lũ trẻ vui mừng khôn xiết, nhưng giữ kỷ luật, không chạy nhảy lung tung.

Gương mặt người lớn cũng nhuốm vẻ hân hoan, nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Lần đầu tiên trong đời, ta mới được tận chứng kiến gọi là bồng lai tiên cảnh.

Ngoài kia băng tuyết phủ kín trời, vậy mà trong , hoa nở, chim hót.

Tổ phụ là người đầu tiên đi xem quanh một vòng, trở về rồi :

“Nơi xem có người sinh sống. Chắc cũng là vì tránh chiến loạn, chờ đến khi thiên hạ thái bình, bèn rời núi mà về nơi khác.”

nam nhân trong nhóm đều sức vóc dồi dào, bắt đầu chuẩn bị khai hoang, trồng lấy ít hành với tỏi.

Mảnh đất , quả là không còn thích hợp hơn để gieo trồng mùa màng.

“Thế… từ nay về sau, chúng ta ăn , hay là mạnh ai lo?”

Chẳng rõ ai buột miệng hỏi một câu như vậy, khiến cảnh tượng vui vẻ đang rộn rã lập tức trở nên lạnh lẽo.

Phải rồi — ăn , hay ăn riêng?

Mỗi nhà mỗi nếp, nhân khẩu khác nhau, ngay lượng cũng chẳng giống nhau.

Nhà ta dồi dào, nhưng nhà phụ mẫu ta thì ít.

Ánh mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Thạch Định.

bật cười:

nên mạnh ai lo thì hơn. rộng thế, cứ khai khẩn hết trồng trọt, thế nào cũng đủ ăn. Còn thịt cá, đến lúc đó ta sẽ dẫn mọi người ngoài đi săn. Tổ phụ cũng có dạy mọi người vài ngón nghề, chẳng lo thiếu món mặn đâu.”

Nghe vậy, ta mới nhẹ người.

Thật , ta rất cảnh mọi người ăn mâm.

Lại càng Thạch Định cũng gánh vai, cuối cùng lao lực mà chẳng ai cảm kích.

“Cứ theo lời Thạch Định đi. Chúng ta ai lo phận , thiếu món thì hỏi nhau vay chút, hoặc tìm cách xuống trấn, huyện mà mua.”

Đã phân định rõ ràng, ai cũng bắt tay vào việc.

Trước tiên là phải tìm nguồn nước — nơi có người sinh sống, hẳn phải có suối, có nước.

Thạch Định cùng người đã tìm được khe suối, mạch nước ngầm, còn có cây ăn quả được trồng từ trước.

Bọn họ cũng phát hiện dấu vết những ngôi nhà có người ở — nay đã mục nát, sụp đổ theo năm tháng.

Sau khi mọi người chọn được vị trí nhà, liền bắt tay vào dọn dẹp, thu nhặt đá còn dùng được để làm nền móng.

Chặt cây cột, ghép gỗ làm vách.

Mái nhà lợp bằng những nan gỗ mảnh, rồi bổ tre làm đôi, xếp so le lớp, lớp chồng nhau.

Phụ mẫu ban đầu ở và ăn với phu thê ta, nhưng đợi đến khi nhà cửa xong, hai người lại chủ muốn tách ở riêng, mỗi nhà tự lo phần mình.

Ta hiểu rõ ý của họ.

rằng ở cùng ta, ngày ngày ăn no ba bữa, nhà ta chẳng chốc cũng cạn.

rằng đại ca, tiểu đệ vì được dựa dẫm mà mất đi khí phách gánh vác gia đình.

Lại càng trong Thạch Định nảy sinh khúc mắc, để rồi tổ phụ tổ mẫu nhìn ta bằng ánh coi thường.

Thạch Định cười, :

“Vậy thì cứ theo ý nhạc phụ nhạc mẫu đi.”

Nhà ta hiện tại chỉ có hai , còn không bằng nhà kho để phía sau.

bếp thì tạm bằng tre, bếp lò cũng chỉ là tảng đá chất chồng lại.

Bàn ăn là một phiến đá phẳng, ghế ngồi cũng là đá.

Khổ thì có khổ, nhưng lại có vui và ấm trong khổ ấy.

Nhà phụ mẫu cách chỗ ta cũng một đoạn, mỗi nhà nấu nướng cũng không ngửi được mùi của nhau.

Nhưng nếu cất giọng gọi to thì nghe thấy.

Cách biệt, nhưng không cách .

“Đợi qua Tết, ta thêm hai nữa ở bên , đến lúc đó…”

Thạch Định vừa , vừa nháy với ta.

Ta hiểu đang nghĩ .

Dạo gần đây, vì làm tĩnh bị tổ phụ tổ mẫu nghe thấy, nên ta đã từ chối không ít lần rồi.

Tết năm nay trôi qua thật đạm bạc, phải là… cũng chẳng ai còn dạ mà nghĩ tới chuyện đón Tết nữa.

Chẳng ai nhớ hôm nay là mùng , mọi người chỉ lo khai hoang cuốc đất, mong sao sớm gieo được rau trái.

Phân người, tro rơm đốt đều là báu vật, được gom lại cẩn thận để dành bón ruộng.

Nhà ta thì chỉ có một mình Thạch Định là thật sự giỏi giang, tổ phụ cũng nhanh nhẹn hơn ta nhiều, ta phải lo nấu nướng giặt giũ, hoặc giúp nhặt ít rễ cây.

đống rễ đó phải gom lại, hong cho khô, dùng để nhóm bếp nấu cơm.

May thay trong khí hậu ấm áp, không lo rau vừa gieo đã bị rét chết, không nảy mầm.

Thạch Định cuốc được khoảng một mẫu đất thì dừng lại, không cuốc nữa, hoặc đi chặt cây, hoặc lượn quanh quan sát.

Tùy chỉnh
Danh sách chương