Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tiện đường xem thử trong thung lũng có thú dữ hay không — kết quả thú lớn thấy đâu, chỉ bắt được con giống như rừng.
đem , hỏi ta:
“Nương tử, nàng có g.i.ế.c không?”
“Nuôi . Lấy ít cám trộn cỏ dại cho ăn tạm trước đã. Toàn là mái , nếu có trống thì còn có ấp trứng nở ra con.”
“Nàng biết ấp à?”
“Ta học mẫu thân. Hồi đó ta còn theo người ta giúp việc ở tiệc cưới, tiệc tang — đỏ trắng làm. Tiếc là theo được một năm thì họ không cho .”
“Sao vậy?” — Thạch Định tò mò.
“Vì ta lanh lắm. món đại thúc kia nấu, ta nhìn qua một lần là nhớ cách làm ngay.”
Chỉ tiếc đại thúc đó chưa từng dẫn ta trấn, chỉ đưa tới thôn gần quanh đây.
Cũng có là phụ thân mẫu thân không ta xa, dù sao ta cũng là nữ nhi.
thôn quanh đây nếu có chuyện , ta còn có chạy nhà cầu cứu.
“Ni nhi thật giỏi.”
Ta bật cười nhìn .
Ghé lại góc nhà xem chỗ đậu tương ươm, đã ra mầm, có ăn .
Ta chia một ít mang cho phụ thân mẫu thân, cũng gửi sang nhà Quý Ngưu , Thiết Đản ít phần.
Rau trong vườn vẫn chưa ăn được, có giá đậu nhấm nháp cho có vị cũng là điều đáng quý.
Thạch Định bận xây thêm nhà, nhất là gian dành riêng cho tổ phụ tổ mẫu.
rộng rãi sáng sủa một , lại đủ ấm, quan trọng nhất là bên trong có chỗ đặt hố xí, có kệ đồ.
thì săn bắn, làm việc nặng thì giỏi, chứ việc tay nghề đòi hỏi khéo léo, thật kham nổi.
“Thạch Định! Thạch Định! Mau lại đây xem, ta phát hiện ra một cối đá!”
Tiếng Quý Ngưu vang .
Một chiếc cối xay đá, chỉ cần rửa sạch là có dùng.
Mọi người mừng rỡ vô cùng.
Đám nam nhân bắt tay đào nó , còn nữ nhân thì đã mừng rỡ bàn nhau: có cối đá là có làm đậu phụ, nấu sữa đậu, thậm chí còn lấy được váng đậu làm phù trúc.
Còn phần bã đậu — đem nướng làm bánh bã đậu cũng được!
Tóm lại trong đầu ta đã nghĩ ra không biết bao nhiêu món đậu nành.
Vừa đến nhà liền bắt tay đậu, chờ tới lượt là sẽ đem xay lấy sữa đậu.
“Tổ phụ, tổ mẫu, con tính làm thêm ít đậu hũ non , hai người ăn vị ngọt hay vị mặn?”
“ cũng được, cũng được, ta tổ mẫu con không kén ăn đâu.” — tổ phụ cười hiền hòa.
Tổ mẫu cũng cười, mắt nheo lại đầy vui vẻ.
Ta lại ghé sang nhà phụ mẫu, kể mẫu thân chuyện sắp làm đậu hũ.
“Mẫu thân, con đã khá nhiều đậu , lát lọc sữa đậu, người qua giúp con một tay nhé.”
“Được thôi.”
Mẫu thân còn hỏi:
“ nhiều như vậy, con chỉ tính ăn trong nhà mình thôi à? Hay chia cho nhà khác?”
“Con khá nhiều , nương đừng . làm xong, con chia phần cho người. Phần còn lại con định làm chao, vớt thêm váng đậu, làm phù trúc.”
Mẫu thân nghĩ một bảo:
“Vậy thì cho ta xin ít bã đậu, ta làm bánh đậu nướng, dành ăn cháo loãng.”
“Vậy con chừa thêm phần cho người, làm xong, nhớ cho con vài cái nhé.”
“Được.”
Người trong một nhà, nào cần tính toán rạch ròi từng ly từng tí.
Huống chi đã không như trước — ở nơi núi cao rừng rậm này, thứ cũng thiếu, cái cũng bắt đầu lại đầu.
Đệ muội trong nhà như lớn bổng chỉ sau một đêm, nhất là tiểu đệ.
đã biết vác cuốc ra đồng làm việc, siêng năng chịu khó, còn lười biếng, cũng không nghe bọn than thở lấy một lời.
ta đang cố gắng — hướng phía trước, nhìn ngày mai.
sau khi phát hiện ra rừng trong thung lũng, tổ phụ hầu như còn ở nhà.
Rảnh tay là ông lại ra dạo một vòng, thì bắt được rừng, thì thỏ hoang, nhưng nay không giết, mà giữ lại nuôi hết.
Ông bàn Quý Ngưu , Thiết Đản và đại , nói nên dựng một cái chuồng nuôi thỏ.
Ông và Thạch Định lo bắt, bọn họ lo chăm, đến thu hoạch thì bốn nhà chia .
Đám trẻ cũng có thêm việc làm — cắt cỏ, bắt sâu.
Khi tuyết bên bắt đầu tan, Thạch Định dẫn theo Quý Ngưu, Thiết Đản và đại xuống núi một chuyến.
Trở , nét mặt bốn người trầm hẳn xuống.
“Bên còn loạn hơn ta tưởng. Không ít người đã vào núi tìm đường sống.”
Trước kia là đánh giặc ngoại quốc, thì nổi loạn trong triều. Hoàng đế có bao nhiêu con trai, thì bấy nhiêu người làm vua.
Đám sơn tặc chưa chắc là sơn tặc thật, chỉ cướp lương thực, gia súc, bạc tiền, chứ không g.i.ế.c người.
Nhưng nam nhân mười tuổi trở , dưới bốn mươi tuổi, bị bắt lính cưỡng chế.
Bị bắt không ít, trốn vào núi cũng không ít.
Có người chạy một mình, có người dắt nhà trốn theo.
Thạch Định nói:
“ nay trong thung lũng không được nói chuyện lớn tiếng. Mỗi ngày có bốn người thay phiên canh giữ cửa động, phòng khi có kẻ lần theo dấu mà tới.”
“Dù cửa động đã được che, miệng hang cũng chặn bằng đá lớn, nhưng cẩn thận vẫn hơn — không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.”
Bây kia g.i.ế.c người, cướp bóc, chuyện cũng có xảy ra.
Lo lắng của Thạch Định cũng là nỗi lo của mọi người.
nay, trời chưa sáng dậy nhóm lửa nấu cơm, giữa trưa hạn chế khói bay ra , tối mịt mới dám nấu ăn.
Tối đó, khi hai ta nằm trong chăn ấm, khẽ thì thầm:
“Nhà mình đã bị đốt . Nhà bọn họ thì vẫn còn. Ngay hang động ta dùng trữ thịt cũng bị chiếm mất…”
Là do sơn tặc? Hay là… do người bên kia suối, nào ai nói được.
Thạch Định ngay phụ mẫu, cũng gọi , trong lòng e là đã giận đến tận xương.