Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 5

Anh tự một mình: “Không nhìn ra, thì mỏng manh vì một cái cổ vịt hăng thế cơ à?”

Tôi: “.”

“Cố Trình thằng điên chạy tới giật cổ vịt của , đưa cho hắn là được rồi, một cái cổ vịt thôi , đáng đâu nỗi.”

Tôi: “..”

, không gì hết? Là tôi cõng phòng y tế , biết chưa?!”

Tôi: “…”

Trái tim treo lơ lửng của tôi thức chết lặng.

Cả đời chưa từng mất thế .

Tôi chỉ còn cách nhắm mắt giả chết.

á…”

Hạ Dịch Dương cười ngượng mấy tiếng, chắc là bị đỏ của tôi chọc cười rồi.

“Được rồi… không là tốt. Bạn phòng tan học sẽ thăm, tôi đi trước.”

Hạ Dịch Dương muốn đi, tôi thở phào nhẹ nhõm, len lén hé mắt nhìn.

Ai dè vừa tới cửa, anh quay , móc từ túi ra… 3 gói ?!

có ăn không? ngon hơn cổ vịt nhiều.”

xong, anh ném hết cho tôi, đút túi quần rồi bỏ đi.

Chỉ để tôi trợn tròn mắt đứng hình.

Cái gì đây…

【Cái quỷ gì ?】

Khóe miệng tôi giật giật.

Tưởng đâu biến mất rồi, ai ngờ vẫn còn sống khỏe mạnh!

Sau , bắt máu tanh mưa máu.

Còn tôi cuối cũng hiểu rõ tướng sự việc, mối tình ba yêu – hận – tình – thù giữa nữ , phụ.

8

Thì ra, nhà họ Hạ nhà họ Cố xưa nay là kẻ thù không đội trời chung.

Hạ Dịch Dương với Cố Trình từ nhỏ đã ghét nhau chó với mèo.

Hạ Dịch Dương thấy ghét cái kiểu đạo mạo thanh cao của Cố Trình, còn Cố Trình thì khó ưa cái sự ngông cuồng bất kham của Hạ Dịch Dương.

Cho dù sau nhà họ Cố phá sản, Cố Trình từ thiếu gia trở thành kẻ trắng , thì anh vẫn cứ kiêu ngạo, khinh thường Hạ Dịch Dương.

Nhưng nực cười thay ——

Vì muốn Bạch Nguyệt Quang của mình là Tống Nhụy có cuộc sống tốt hơn trong trường, Cố Trình tự hạ mình đi tìm Hạ Dịch Dương.

cái vụ cá cược năm xưa ra để yêu cầu Hạ Dịch Dương đi tìm học sinh nghèo nhất trường ( anh tự cho là Tống Nhụy), rồi giúp đỡ cô ấy.

Trời trêu người.

Đúng lúc Hạ Dịch Dương đang dốc lòng tìm “nghèo nhất trường” thì tôi xách cả túi bánh bao to tướng xuất hiện trước anh .

Tôi đã nhận cơm chiên của Hạ Dịch Dương.

Tối hôm , nữ thật sự lời —— mỗi người ăn một bát cháo nước chua không có dinh dưỡng.

Một thiếu gia từng sống trong nhung lụa, nuốt trôi thứ được.

Một bát cháo thôi cũng đủ khiến Cố Trình hóa đen.

Anh không chỉ căm ghét Hạ Dịch Dương hơn, còn bắt chú ý tôi.

Khi tôi đang gặm cổ vịt, say sưa xem hai lớp đánh nhau vì một quả bóng thì cái tên hóa đen dán mắt cổ vịt trong tôi.

Sau thì lời Hạ Dịch Dương .

Cố Trình nổi điên lao tới cướp cổ vịt, tôi liều mạng giữ cổ vịt.

Cảnh tượng loạn hết cả lên.

Cuối Hạ Dịch Dương đánh Cố Trình, còn cứu tôi một mạng.

bảo:

【Hai ông điên một con ma đói đánh nhau vì một cái cổ vịt.】

【Mau dẫn bé cưng đi đi! Bé cưng đẹp nhất!】

【Đề nghị ma đói cổ vịt khóa chặt! phụ cũng khóa chặt luôn!】

Khóa tôi cổ vịt?

Câu tôi đồng tình lắm!

Chỉ là… cái cổ vịt tôi chưa kịp ăn xong kia…

Cuối , hình … bị Tống Nhụy nhặt mất rồi!

Ôi má ơi!

Nghĩ đây, tôi bật dậy cá chép, nhảy khỏi giường.

Chộp ba gói Hạ Dịch Dương tặng rồi chạy đi.

9

Vừa cổng ký túc xá nữ, tôi đã thấy ba cái bóng quen quen đang vây Tống Nhụy.

Ba người chặn cô ấy góc , khí thế hung hăng.

Giữa ban ngày ban , dám công khai bắt nạt học đường?

Cơn giận tôi lập tức bốc lên ngùn ngụt.

“Văn Hằng! Văn Nguyên! Văn ! Mấy người đang làm cái quái gì hả?”

Tôi gào lên một tiếng.

Văn Hằng, Văn Nguyên, Văn —— ba thằng anh họ “bảo bối” của tôi.

Đồng loạt quay nhìn tôi.

Văn Hằng tựa , giọng ngả ngớn: “Yo, chẳng phải là em gái Kỳ Duyệt của chúng ? Chạy nhanh thế, định thai à?”

Văn Nguyên khinh khỉnh: “Có ba mẹ giàu thì ? Tiền cuối không phải vẫn chui túi tụi anh à? Ba mẹ mày rồi, con gái là đồ lỗ vốn, sau còn phải nhờ tụi anh chống đỡ gia đình đấy.”

Văn tiếp lời, giọng còn khó nghe hơn: “Đúng , biết điều thì cút ngay, không thì…”

Tôi còn chưa kịp tức.

Dòng đã nổ tung:

【Đm! Ba cái thằng ngu là ai? Miệng thối dữ !】

【Kỳ Duyệt, mắng tụi nó đi! Mắng tụi nó là loại bùn loãng không trát nổi !】

【Đồ ký sinh hút máu chị em! Còn mũi hả?!】

Tùy chỉnh
Danh sách chương