Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7pimguE7o0

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Chắc chắn là bạn cùng phòng hiểu lầm rồi, tôi vội vàng nhắn tin.

[Không phải mà, cậu ấy là người tớ tìm để học hộ thôi.]

Bạn cùng phòng càng thêm kích động: [Còn chối! Người ta không chỉ để màn hình khóa là hình cậu, mà hình nền cũng là cậu luôn! Đến cả hình nền chat WeChat cậu đoán xem là gì? Vẫn là cậu!]

Cái gì?

Tôi ngơ ngác một hồi.

Sao có thể như vậy được?

Chẳng lẽ bạn cùng phòng nhìn nhầm sao?

Tôi và Úc Minh căn bản không quen biết nhau mà!

Ấn tượng duy nhất của tôi về anh ấy chính là sự lạnh lùng.

Chỉ cần bị anh ấy liếc mắt một cái thôi cũng đủ lạnh đến mức rơi cả đá.

Rất ít người dám đến bắt chuyện với anh ấy.

Nhưng quả thật rất đẹp trai.

Tôi may mắn một lần thoáng thấy anh ấy từ xa trong canteen.

Gò má cao thẳng, hàng mi dài khẽ rủ xuống.

Cả người anh ấy dường như lạc lõng giữa đám đông.

Nhưng nghe nói gia cảnh anh ấy không tốt, thường thấy anh ấy làm thêm ở các nhà hàng gần đó, cuối tuần còn đi dạy kèm nữa.

Trong lòng tôi càng thêm áy náy.

Chết tiệt.

Tôi thật đáng chết mà.

Biết thế đã trả thêm mười tệ rồi.

Đang ôm đầu than vãn thì điện thoại rung lên.

Ngày Mai Nói Tiếp: [Còn đó không?]

Tôi vội vàng cầm điện thoại lên: [Còn, còn, còn chứ, à đúng rồi, quên mất, hai tiết tự chọn này thầy giáo giảng bài hay giật mình làm người khác sợ lắm, có phải đã làm phiền cậu rồi không? Tớ xin lỗi, nên tớ gửi thêm mười tệ coi như phí an ủi tinh thần nhé.]

[Đã chuyển khoản 20 tệ.]

Sợ người kia không nhận, tôi lại thêm một câu: [Tớ đã coi cậu là bạn rồi, cậu nhất định phải nhận đấy nhé, nếu không sau này tớ không tìm cậu nữa đâu.]

Sau một loạt thao tác này, đối phương im lặng hồi lâu.

Nhưng câu “nếu không sau này tớ không tìm cậu nữa đâu” quả nhiên rất hiệu quả, cuối cùng người kia vẫn nhận.

Ngày Mai Nói Tiếp: [Cảm ơn.]

Tôi đáp: [Không có gì đâu ạ, làm người học hộ cho tớ không cần khách sáo, cho tớ xem cơ bụng là được rồi.]

Coi như nói đùa một chút để bỏ qua chuyện này thôi.

Kết quả giây tiếp theo, điện thoại “vụt” một tiếng.

Ngày Mai Nói Tiếp: [Được.]

Tôi: [?]

?

?

Không phải cậu ơi.

Cậu cũng thật thà quá đi!

Tớ đùa thôi mà! Cậu thật sự không nghe ra sao?

Trong đầu tôi đã hiện ra hình ảnh Úc Minh đang cầm điện thoại, nhanh nhẹn vén vạt áo lên, chụp ảnh cơ bụng sáu múi rõ rệt của mình.

Dưới mái tóc hơi dài lòa xòa, đôi mắt sâu thẳm đen láy…

Dừng lại!

Dừng lại ngay!

Không được nghĩ nữa.

Sợ anh ấy giây tiếp theo thật sự chụp xong gửi qua, tôi hoảng hốt nhắn tin: [Đừng đừng đừng! Tớ đùa thôi mà haha.]

Ngày Mai Nói Tiếp: [Ừm.]

Ơ.

Sao tôi còn nghe ra một chút tiếc nuối trong giọng điệu ấy nhỉ?

Không đúng không đúng.

Người ta vốn ít nói, kiệm lời như vàng.

Có lẽ tôi hiểu lầm rồi, anh ấy biết tôi đang đùa, đang trêu tôi thôi.

Chắc chắn là như vậy.

Tôi hít sâu một hơi, hỏi anh ấy: [Vừa nãy cậu tìm tớ còn có chuyện gì nữa không?]

Ngày Mai Nói Tiếp: [Ừm.]

“Ảnh”

[Vừa nãy bạn cùng phòng của cậu ngồi ở hàng ghế sau tớ, cái bút này có phải của các cậu ấy làm rơi không?]

Tôi nhìn, là một chiếc bút màu bạc hơi dẹt, hình con cá mặn.

Ảnh chụp rất gần.

Cái mùi tanh mằn mặn nhàn nhạt dường như xuyên qua màn hình xộc thẳng vào mũi tôi.

Tôi: […]

Đương nhiên là bút của đám bạn cùng phòng “trừu tượng” của tôi rồi.

Tôi che mặt lại, đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ: [Vâng ạ.]

Ngày Mai Nói Tiếp: [Vậy lát nữa tan học tớ mang xuống ký túc xá cho cậu nhé.]

Tôi: [Ấy đừng đừng, phiền cậu quá! Lát nữa tớ bảo bạn cùng phòng về lấy là được rồi, chắc họ cũng chưa đi xa đâu.]

Ngày Mai Nói Tiếp: [Nhưng tớ bây giờ đã đến dưới ký túc xá rồi.]

Tôi: [!]

Tim tôi thắt lại.

Tôi bật dậy khỏi giường: “Hả?!”

Cái gì?

Đã đến dưới lầu rồi sao?

Nhanh vậy?

Nhưng tôi còn chưa rửa mặt đánh răng, tóc còn đang búi rối tung.

Tôi vội vàng nhắn tin cầu cứu bạn cùng phòng: [Nhanh lên, bút của các cậu đây, Úc Minh mang đến cho các cậu rồi! Ở dưới lầu đấy!]

Bạn cùng phòng:

[Hì hì, bọn tớ cố tình làm rơi đấy, cậu nghe chuyện Lọ Lem và chiếc giày thủy tinh bao giờ chưa?]

Tôi cạn lời: [Vậy phiên bản của tớ là Lọ Lem và chiếc bút cá mặn à?]

Bạn cùng phòng: [Haha, dù sao thì cũng đã tạo cơ hội rồi! Bọn tớ nghĩ kỹ rồi, cái đứa như cậu trời sinh tính tình đơn thuần, bụng dạ thẳng thắn, căn bản không giấu được chuyện gì, nên nếu cậu mà yêu đương với anh ta chắc chắn sẽ nói cho bọn tớ biết.]

[Điều này chứng minh cái gì?]

[Chứng minh thằng nhóc Úc Minh kia chắc chắn là đang thầm thích cậu! Nếu không thì tại sao hình nền điện thoại các kiểu của anh ta lại toàn là ảnh của cậu!]

Tôi hỏi: [Là ảnh từ khi nào vậy? Có phải là chụp trộm không?]

Bạn cùng phòng: [Không phải! Bọn tớ điều tra rõ rồi, là ảnh cậu đăng trên QQ Zone mấy năm trước, cậu còn cho bọn tớ xem rồi mà! Chính là hồi năm 18 đấy.]

“Ảnh”

“Ảnh”

[Thằng nhóc này được đấy chứ, còn lật cả ảnh từ năm 18 ra được!]

[Hừ, mang cái bộ mặt đóa hoa trên đỉnh núi băng giá mà lại đi thầm thương trộm nhớ người ta!]

Tôi nhìn tấm ảnh kia.

Trong lòng chợt lạnh đi một nửa.

Tấm ảnh này tôi đã chỉnh sửa đến mức mặt mũi chẳng còn ra sao nữa rồi!

Đôi mắt to tròn quá khổ, cái cằm nhọn hoắt như đinh đóng cột, khuôn mặt trắng bệch chẳng khác nào Sadako trong phim kinh dị Nhật Bản.

Cả người chẳng khác nào yêu quái rắn.

[Không phải, thật sự có người dùng ảnh này làm hình nền sao? Chẳng lẽ anh ta thấy nó quá trừu tượng nên dùng làm ảnh đại diện à?]

Bạn cùng phòng: [Điều này chứng minh cái gì? Chứng minh anh ta yêu cậu thật lòng!]

Tôi ôm mặt.

Yêu thật lòng sao lại không dùng ảnh đẹp của tôi làm hình nền?

Tôi hận.

Nếu bị người khác nhìn thấy nhận ra là tôi thì tôi còn mặt mũi nào mà sống nữa!

Bạn cùng phòng: [Mau xuống lầu đi! Bọn tớ thấy anh ta rồi! Haha, vậy bọn tớ đi ăn cơm trước nhé! Lát nữa mang cơm về cho cậu!]

Hết cách.

Tôi chỉ còn cách tốc độ bàn thờ rửa mặt thay quần áo rồi xuống lầu.

4

Lúc xuống lầu, tim tôi đập thình thịch như trống đánh.

Thật sao?

Úc Minh thật sự thích thầm tôi sao?

Gặp mặt rồi có thấy ngại không?

Úc Minh thật sự thích tôi sao?

Tại sao lại thích tôi chứ?

Bắt đầu từ khi nào vậy?

Cứ thế miên man suy nghĩ, tôi đã đến tầng một.

Gió mùa đông cuốn theo những chiếc lá khô vàng xào xạc bay tới.

Cùng đứng trong gió, còn có một chàng trai dáng người thanh mảnh.

Ánh nắng rực rỡ xuyên qua kẽ lá, lốm đốm rơi trên chiếc áo khoác đen và đôi mắt lạnh nhạt của anh.

Bởi vì vẻ ngoài quá nổi bật, có rất nhiều người đang nhìn anh.

Úc Minh không hề để ý, chỉ lặng lẽ đứng đợi ở đó.

Tùy chỉnh
Danh sách chương