Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g0gXRoW4H

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Giống như một cây lặng lẽ trong mùa đông.

Thấy tôi đến, đôi mắt vốn trống rỗng của anh bỗng sáng lên.

Giống như một ảo giác, thoáng chốc lại trở về vẻ ban đầu.

Tôi đội ánh mắt của mọi người, mặt dày mon men đi tới.

“Cậu… cậu khỏe không?”

“Haha thì ra là Úc Minh à.”

“Tớ nghe nói về cậu rồi, cậu là hoa khôi khoa… à không, hot boy khoa, xin lỗi xin lỗi…”

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Chẳng phải tôi đang được người ta thích thầm sao?

Sao tôi còn căng thẳng hơn cả người đang thầm thích nữa vậy?

Cái chân chết tiệt kia đừng có run nữa!

Tôi hít sâu một hơi, ngước mắt lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt nóng rực của anh.

Cả hai đều sững lại.

Úc Minh lập tức phản ứng, thản nhiên nói: “Không sao.”

Nói xong anh quay người, lấy từ trong túi ra một chiếc bút cá mặn và một hộp bánh ngọt nhỏ được đóng gói tinh xảo.

“Cái này cho cậu.”

Ôi chao.

Không chỉ người đẹp trai như vậy, giọng nói còn hay nữa chứ!

Thật là.

Có thể tạm dừng một chút được không.

Tôi có chút không kịp thưởng thức hết vẻ đẹp này rồi.

“Hứa Tranh?”

Một bàn tay khua khua trước mắt tôi, ngón tay thon dài rõ ràng.

Tôi lập tức hoàn hồn: “À, bút tớ cầm lấy, bánh thì không cần đâu! Cậu khách sáo quá rồi, cậu mang bút đến cho bọn tớ, bọn tớ phải cảm ơn cậu mới đúng chứ.”

Úc Minh: “Không cần đâu, cậu cầm lấy đi, cảm ơn cậu đã ủng hộ việc làm thêm của tớ.”

Việc làm thêm?

À à, việc học hộ.

Sao lại nói chuyện trang trọng như vậy, cảm giác xa cách quá.

Anh ấy thật sự thích thầm tôi sao?

Tôi bắt đầu nghi ngờ.

Đột nhiên tôi nghĩ ra một ý hay.

“[Úc Minh, tớ xuống lầu vội quá nên quên mang điện thoại, cậu có thể cho tớ mượn điện thoại của cậu một chút được không? Tớ báo cho bạn cùng phòng biết bút tìm thấy rồi, vừa nãy họ tìm gấp lắm.”

Người đối diện khẽ nhíu mày, có vẻ rất do dự.

“À nếu không tiện thì cũng không sao, tớ lên lầu rồi…”

“Được.”

Điện thoại rất nhanh đã được đưa tới.

Vẫn còn hơi ấm từ đầu ngón tay của chủ nhân.

Tôi có chút ngơ ngác nhận lấy.

Không phải, cứ thế mà đưa cho tôi sao?

Không sợ tôi nhìn thấy hình nền sao?

Điện thoại đã được mở khóa.

Đập vào mắt tôi chính là hình nền điện thoại với khuôn mặt yêu quái rắn của tôi.

Tôi: “!”

Không phải!

Thật sự là ảnh của tôi!

Thì ra Úc Minh thật sự thích thầm tôi!

Còn dám để ảnh tôi ngay màn hình chính nữa chứ!

Bằng chứng thép rành rành!

Đầu óc tôi chỉ cảm thấy ong ong, tay chân luống cuống, hoàn toàn không biết phải làm sao cho tốt.

Bởi vì người trước mặt quá thản nhiên!

Hoàn toàn không có vẻ xấu hổ khi bị phát hiện thích thầm người khác!

Tôi theo bản năng ngước mắt lên, buột miệng thốt ra: “Cậu… cậu thích tớ à?”

Nói xong tôi liền hối hận.

A a a a a a!

Cái miệng chết tiệt này sao lại nhanh nhảu thế!

Để người ta giữ chút thể diện chứ!

Lỡ anh ta xấu hổ bỏ chạy thì sao?

Úc Minh sững lại, ánh mắt trầm xuống, nhưng lại quay đầu đi: “Không có, sao cậu lại nói vậy?”

Tôi chỉ vào hình nền điện thoại, hùng hồn nói: “Đây là tớ mà!”

Úc Minh nghiêng người tới gần, cúi xuống nhìn ảnh, cả người gần sát tôi.

Tôi gần như cảm nhận được hơi ấm và mùi hương nhàn nhạt rất dễ chịu trên người anh.

Thế là theo bản năng tôi rụt người lại.

Úc Minh: “À, đây là cậu à.”

Tôi: “…”

Không phải, khó nhận ra lắm sao?

Thôi được.

Thật sự rất khó nhận ra.

Vẻ áy náy hiện lên trên khuôn mặt Úc Minh: “Xin lỗi, tớ không biết đây là ảnh của cậu, tớ thấy nó đáng yêu nên đặt làm hình nền.”

Đang chăm chú nghe anh giải thích, đột nhiên một tiếng “đáng yêu” khiến mặt tôi đỏ bừng.

“Á á thì ra là vậy, xin lỗi đã hiểu lầm cậu, thật xin lỗi…”

Tôi nhét điện thoại vào lòng người kia, cúi gằm mặt chạy thẳng về phía ký túc xá.

Cái tên khốn kiếp kia, tôi phải về ký túc xá đánh cho đám bạn cùng phòng tôi thành màn hình gập ba rồi đem bán trên mạng!

Xấu hổ quá đi!

Hoàn toàn không để ý đến hành động muốn giữ tôi lại và vẻ mặt đầy hối hận của người phía sau.

5

Từ đó về sau.

Tôi luôn cảm thấy rất ngại ngùng.

Thế là cứ thấy Úc Minh là tôi lại trốn tránh.

Tiết tự chọn kia tôi cũng ngoan ngoãn tự đi học, không còn nhờ anh học hộ nữa.

Bạn cùng phòng cũng rất áy náy.

“Chẳng phải là thích thầm sao? Haiz, cũng đúng thôi, cái đóa hoa trên đỉnh núi băng giá như anh ta, ngày nào cũng bận bịu đi làm thêm, chắc cũng chẳng có thời gian yêu đương.”

“Nhưng mà tự dưng lại dùng ảnh người khác làm hình nền, thật sự rất khó mà không nghi ngờ đúng không?”

[Đúng đó! Mà tớ nhớ ra rồi, trước đây hình như Úc Minh cũng từng giúp đỡ Tranh.]

Tôi ngạc nhiên hỏi: “Lần nào? Khi nào vậy?”

“Chính là hồi đầu năm hai không phải có đợt xin học bổng sao? Cậu xin học bổng loại nhì, Úc Minh giúp cô giáo chủ nhiệm tính điểm, phát hiện cậu bỏ sót một mục cộng điểm tổng hợp từ cuộc thi tiếng Anh sinh viên, cộng vào vừa đủ điểm đạt học bổng loại nhất luôn đấy!”

Tôi chợt hiểu ra, thảo nào lúc đó cô giáo chủ nhiệm lại hỏi tôi về giấy chứng nhận cuộc thi, thì ra là Úc Minh nhắc nhở!

Trong lòng tôi chợt ấm áp, vừa cảm kích vừa áy náy.

Tùy chỉnh
Danh sách chương