Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8KeiYot77M
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi cầm điện thoại nhìn bài đăng mới nhất của Trà Thanh.
“Khoảnh khắc trọng đại đời người, không ngờ lại bị bám fame. Chỉ có thể nói, miễn bạn vui là được.”
Chưa đầy hai phút mà chia sẻ đã lên mấy ngàn, bình luận toàn mắng tôi không biết xấu hổ.
Tôi khẽ cười lạnh.
Đúng là thú vị thật.
Khi tôi còn đang nhìn Weibo, phòng livestream đột ngột ngập tràn hiệu ứng “Lâu Đài Mơ Mộng”.
Một hơi liền 50 cái.
Nếu nhớ không lầm thì một cái gần 2 triệu 9.
Một phát chơi gần 150 triệu đồng.
Mọi bình luận bị hiệu ứng khủng đè bẹp.
Người gửi quà có ID: Trì An Nhà Duyệt.
8
“Bé yêu, đừng giận nữa. Cát-xê đi show hôm nay, anh tặng hết cho em, cả tiền quỹ đen của anh cũng đưa luôn! Làm ơn hết giận đi!”
Dòng tin nhắn to tướng chiếm hết khung chat, không muốn thấy cũng không được.
Phòng livestream như nổ tung.
Có người kêu tôi tự diễn, nhưng ngay sau đó bị dập ngay.
Fan bắt đầu phản ứng.
[Trời ơi! Đúng là Trì An thiệt! Tôi mò vô link là tài khoản có tick xanh luôn kìa!]
[Đang cầu hôn online luôn hả? Show kia chỉ là kịch bản đúng không? Đây mới là vợ chính! Tôi xỉu thật rồi, đúng couple tôi thích!]
[Tôi rối não quá! Cuối cùng ai mới là bạn gái thật vậy? Tôi muốn khóc luôn á.]
Tôi thấy dư luận đảo chiều gần đủ.
Nhiều người nhận sai cũng rất tích cực.
Tôi chỉ nhẹ nhàng chào mọi người rồi tắt livestream.
Quả nhiên sau đó.
Weibo top 5 trending toàn là #TrìAn #TràThanh #Duyệt.
Không lâu sau.
Trì An cũng đăng một bài ghim trên đầu trang.
Chỉ có một câu.
“Người tôi tỏ tình trên sóng truyền hình là bạn gái tôi – Duyệt. Còn chuyện vì sao Trà Thanh xuất hiện, tôi không biết. Là chương trình sắp xếp. Tôi đã giải thích trên sân khấu nhưng bị cắt mic. Mong chương trình và studio Trà Thanh công khai xin lỗi bạn gái tôi. Nếu không, tất cả công kích nhắm vào cô ấy tôi sẽ lưu lại làm chứng kiện.”
Dưới bài đăng là tấm hình chụp chung của hai đứa tôi.
Con bạn tôi nhìn hot search rồi há hốc mồm.
“Má ơi, sao mày biết chắc Trì An sẽ theo phe mày vậy? Thật ra là do chương trình giở trò, tao biết mà, thằng não yêu đương nhà mày không có gan làm mấy trò khốn đó đâu!”
“Bình thường thôi. Độ hot của anh ta không phải ai muốn bám cũng được, nhất là mấy thứ hạng ba hạng bét.”
Tôi ra hiệu cho nó thu dọn đồ.
“Giờ về nhà thôi.”
“Này, không đợi Trì An ra cùng à?”
Tôi liếc về phía đài truyền hình.
Lười nhác nói.
“Nếu nó ra được thì đã ra tìm rồi. Chắc bị ai đó chặn lại rồi. Cũ quen cũ, cứ để họ ôn chuyện đi. Mình về trước.”
Trước khi lên xe tôi chợt nhớ ra.
“Hôm nay doanh số livestream tổng bao nhiêu? Trừ chi phí, phần phí quảng bá và tip, tất cả quyên cho trẻ em vùng núi.”
“Yên tâm! Đã liên hệ rồi. Trứng trà với trà xanh tuy giá gấp rút hơi rẻ nhưng bán số lượng lớn. Đợi tiền về, tao thay mày chuyển khoản luôn!”
9
Về đến nhà chưa bao lâu.
Hot search đã nổ tung.
Ngày càng nhiều chủ đề xuất hiện.
#TràThanhLậtXe
#ChươngTrìnhQuáThâm,ChoBạnGáiThậtNgồiDưới,SắpĐặtTânBinhTrênSânKhấu
#HiệnTrườngSậpNhàCủaTràThanh
#HỏiDiệnTíchBóngMaTâmLýCủaTràThanh
Tôi tẩy trang xong, đắp mặt nạ.
Chưa được bao lâu thì cửa bật mở.
Trì An vừa vào nhà đã đảo mắt tìm khắp nơi.
Thấy tôi nằm trên ghế sofa mới thở phào.
“Bé…”
“Thay dép.”
Tôi chẳng buồn ngẩng đầu.
Trì An lập tức nuốt lời định nói, ngoan ngoãn đổi dép rồi chầm chậm bước lại.
Trên tay còn xách một quả sầu riêng.
“Bé yêu, anh biết lỗi rồi, anh mua sầu riêng rồi đây, giờ anh tách cho em ăn, còn anh quỳ vỏ. Chúng ta coi như huề nhé?”
Tôi ngồi dậy với cái mặt nạ trên mặt.
Không cảm xúc nhìn chằm chằm anh.
“Anh tự biết lỗi cũng hay đấy. Nhưng anh làm sai cái gì, tự nói xem?”
Anh túm vành tai, mũi đỏ lên vì luống cuống.
“Anh thực sự không biết sao chương trình lại sắp xếp như vậy, cũng không biết tại sao lại gọi em tới hiện trường. Nhưng em yên tâm, anh xử lý xong hết rồi. Chương trình với Trà Thanh anh đều kiện hết. Không ai được phép bắt nạt bé yêu của anh!”
Tôi thở dài, lột mặt nạ.
“Không phải vụ đó. Mọi thứ em biết rồi. Ý em là, đầu óc anh nghĩ gì vậy? Trên sóng truyền hình mà tỏ tình với em? Uống nhầm thuốc hả?”
Thấy tôi không nổi giận, Trì An cười hề hề, xán lại gần.
Lấy cái đầu mềm mềm cọ cọ tôi.
“Còn không phải tại em không chịu gật đầu cầu hôn của anh. Anh bí quá nên mới nghĩ chiêu cuối.”
“Ồ, vậy là muốn dùng dư luận ép tôi nhận lời?”
“Đâu có! Không có! Anh sao làm thế được. Chỉ là… chỉ là lúc đó quá căng thẳng, với chương trình cứ bắt phải thật lòng, muốn một màn tỏ tình cảm động…”
“Ờ, hay ghê. Vậy còn Trà Thanh? Không tính giải thích à?”
Tôi vừa dứt lời đã thấy anh nhăn mặt ghét bỏ.
“Còn gì để nói? Trà xanh quá trời luôn.”
Theo lời anh kể.
Khi phát hiện người được mời lên sân khấu là Trà Thanh, anh đã định đẩy cô ta ra.
Muốn giải thích nhưng micro bị cắt.
Sau đó anh lập tức chạy xuống tìm tôi.
Nhưng bị Trà Thanh cùng ê-kíp chặn lại.
Chương trình nói là để “tạo hiệu ứng”.
Trà Thanh thì vờ vô tội, nói chỉ được mời biểu diễn một tiết mục, bảo đó chỉ là trò đùa.
Anh ghét kiểu “đùa” không hề thông báo trước này nên cả buổi không thèm nói với cô ta câu nào.
“Chỉ vậy? Không còn gì khác?”
“Còn gì nữa? Anh trong sạch mà! Bé tin anh đi, nếu không tin thì anh… anh chỉ còn cách chết để tạ tội thôi!”
“Ờ khỏi, khỏi chết. Nhưng tôi thấy lạ. Tại sao Trà Thanh phải làm thế?”
Trì An cười khẩy.
“Còn gì nữa. Để tạo scandal, câu view, bày trò cũ rích của cô ta.”
“Nghe giọng là có uất ức nặng nề ha? Thôi nói đi, kể em nghe về ex cũ của anh đi.”
Tôi khều nhẹ.
Nói không ghen thì xạo. Bạn gái nào mà chẳng để ý đến ex của bạn trai.
Nhất là chúng tôi quen nhau 5 năm, vừa gặp hai bên gia đình, còn chuẩn bị đăng ký kết hôn.
Điều tra quá khứ như vậy là điều cần thiết.
Trì An hít sâu.
“Chuyện này dài lắm.”
“Tóm tắt 100 chữ.”
Anh đỏ bừng mặt.
“Hôm nay miễn kể được không?”
“Ok.”
Kết quả đêm đó.
Trì An ngủ sofaò
10
Sáng hôm sau.
Điện thoại tôi nổ tung với tin nhắn và cuộc gọi.
Sau một đêm, mọi thứ đã thành drama quốc dân.
Con bạn tôi gọi đến, hả hê báo tin.
“Trà Thanh bên kia tối qua định xóa hot search nhưng xóa không nổi. Nhiều nhãn hàng đã thông báo cắt hợp đồng.”
Nó nói tiếp.
“Hôm qua mày bảo tao điều tra, đúng là điều tra ra chuyện hay ho luôn. Biết sao con đó đột ngột mò lên show, còn bám lấy Trì An không?”
“Sao? Chán đời quá rảnh à? Muốn cưa lại Trì An?”
Nó cười khẩy.
“Người trong giới tiết lộ. Con này trước ở nước ngoài debut một lần, có kim chủ. Sau nó chọc giận một sao nữ bị chèn ép, kim chủ cũng đá nó luôn. Hết tiền, nó về nước thi idol show debut lại. Nhưng già rồi, trong nhóm idol cũng không hot.”
“Rồi sao?”
“Rồi nó định bỏ mộng idol, chuyển làm diễn viên. Liên lạc mấy đoàn phim, nhưng bên casting chê danh tiếng nó tầm thường. Nó tính bám fame Trì An, tạo couple giả, kiếm vai nữ chính trong webdrama lớn.”
“Webdrama gì?”
“Cái phim cổ trang trước Trì An từ chối đóng vai nam chính ý.”
Nghe xong, tôi hiểu hết.
Trì An không muốn vào showbiz, càng ghét làm diễn viên.
Một phần vì gia đình.
Ba anh là đạo diễn.
Không quá nổi nhưng cũng có mấy phim ổn.
Dù mấy năm nay ế show nhưng cầm dự án lớn.
Trì An vốn có gương mặt ăn tiền nên bị ép đi casting từ nhỏ.
Nhưng anh ghét làm diễn viên.
Chương trình 《Trí Óc Siêu Việt》 anh cũng chỉ đăng ký vì lần trước nghe tôi khen trai trong đó thông minh đẹp trai.
Anh hừ một tiếng, hai hôm sau nộp đơn thi luôn.
Ghét ai hơn mình? Không có.
Ghen? Rất nghiêm túc.
Não yêu đương? Còn nghiêm túc hơn.
Cái phim mà Trà Thanh muốn cướp vai nữ chính, đạo diễn chính là ba Trì An.
Cái ông lần đầu gặp tôi đã mặt lạnh như tiền.
Tôi chầm chậm vuốt màn hình coi missed call.
Một số lạ gọi tới.
Tôi bắt máy.
Đầu dây kia dứt khoát.
“Duyệt, tôi là Trà Thanh. Gặp nhau nói chuyện vụ hot search đi.”
“Ồ, không hứng.”
Tôi thản nhiên bấm nút ghi âm.
Cô ta ngừng một giây rồi đổi giọng.
“Không muốn biết tôi và Trì An từng thế nào sao?”
“Không muốn, không rảnh.”
Cô ta nghẹn lại, giọng bắt đầu lộ cay cú.
“Thôi được, nói đi, bao nhiêu tiền thì im? 5 triệu đủ không? Chỉ cần mày đăng Weibo nhận là đã chia tay Trì An từ lâu, tự nhận bám fame. Tiền tao chuyển ngay.”
“Phụt… Trà tiểu thư, cưng xem ngôn tình mạng nhiều quá rồi hả? Dùng tiền bịt miệng người khác? Không chán hả?”
“Hay cưng nghĩ 2 triệu fan của tao một năm kiếm bao nhiêu?”
Trà Thanh nghẹn.
Hít sâu rồi cười nhạt.
“Được lắm, mày tự tìm đường chết đó. Tao đã lịch sự gọi thương lượng. Sau này đừng trách tao không chừa mặt mũi.”
“Muốn cướp Trì An? Thử đi.”
Cô ta chửi thề một câu rồi cúp máy.
Tôi đặt điện thoại xuống.