Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6VD4NbYt16

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Ngoài cửa phòng vang tiếng Trì An.

“Bé ơi, anh vô được không? Anh có chuyện muốn báo cáo.”

Chưa kịp trả lời, anh đã lách vào.

Áo hoodie rộng thùng thình, tóc rối, mặt trắng trẻo mà lo lắng.

Ngồi xổm bên mép giường, giơ điện thoại ra.

“Trà Thanh nhắn cho anh hẹn gặp.”

Tôi nhìn anh, bật cười.

“Cô ta hẹn anh, kể em nghe làm chi?”

Anh cau mày, mất hứng.

“Em là bạn gái anh mà, không lẽ không nói? Em bình tĩnh kiểu này… em tính đá anh hả?”

Tôi thiệt hết thuốc chữa với cái tên não yêu đương này.

Một là ngây thơ, hai là ngốc nghếch.

“Đưa anh coi.”

Tin nhắn hiện rõ.

“Trì An, xin lỗi, tôi không ngờ mọi chuyện tới mức này. Tôi không cố ý. Chỉ muốn theo đuổi ước mơ. Anh đành lòng nhìn người từng yêu rơi vào bão dư luận sao?”

Đúng kiểu diễn kịch.

Không nhắc tôi – người bị hại thật.

Nếu tôi chỉ là dân thường, bị kéo vô trò này mà Trì An không bênh.

Tôi đã bị mạng xã hội xé xác.

Giờ cô ta còn diễn vai đáng thương.

Trì An nhìn sắc mặt tôi, nhỏ giọng.

“Em yên tâm. Anh không thương hại cô ta. Cô ta chọn đường đó, cô ta tự chịu. Anh soạn sẵn đơn kiện rồi, sắp gửi cho cô ta.”

Tôi đề phòng, chụp màn hình tin nhắn.

Đưa trả điện thoại.

“Đi đi, gặp đi.”

Trì An cau mày.

“Cổ rủ đi chắc để thuê paparazzi chụp. Anh không muốn em bị dính thêm chuyện. Em không sợ anh bị lừa?”

Mắt anh sáng rực, chân thành, mặt nghiêm túc mà ấm áp.

Tôi ngừng thở một giây rồi khẽ cười.

Đây là an toàn mà anh cho tôi.

“Không đi, chuyện còn lằng nhằng. Phải giải quyết dứt điểm.”

11

Trong một phòng riêng nhỏ của quán rượu yên tĩnh.

Vừa mở cửa bước vào đã thấy Trà Thanh mặc chiếc đầm ôm màu xanh nhạt.

Khoác ngoài là áo bóng chày, đội mũ, đeo khẩu trang và kính râm kín mít.

Nhờ phước cô ta ban cho, tôi với Trì An cũng nổi luôn.

Dù không phải minh tinh, ra đường cũng không được tự do như trước.

Trì An nắm tay tôi, ngồi phịch xuống đối diện Trà Thanh.

“Nói đi, giải quyết sao đây?”

Trà Thanh đã tháo khẩu trang và kính râm.

Thấy Trì An, ánh mắt lóe lên vẻ mừng rỡ.

Nhưng khi nhìn thấy tôi theo sau anh.

Nụ cười đầy son phấn trên mặt hơi đông cứng lại.

“Anh… sao lại dắt cô ta theo?”

Trì An khịt mũi cười khẩy.

“Cô ấy là bạn gái chính thức của tôi, sao tôi không được dắt? Tôi không muốn để bé yêu hiểu lầm là tôi còn dây dưa với mấy người dưng nước lã.”

Mặt Trà Thanh tái đi, nhưng vẫn gắng gượng nặn ra nụ cười.

“Phải rồi, đáng lẽ thế. Tôi vốn định xin lỗi cả hai. Cô là Duyệt đúng không? Hân hạnh, lần đầu gặp. Trì An từng kể với tôi về cô.”

Cô ta chìa tay ra, cười đầy thân thiện.

Tôi ngồi cạnh Trì An.

Cười nhạt nhìn cô ta.

Hay thật.

Câu đầu tiên đã là cái bẫy.

Nếu người bình thường nghe câu “Trì An từng kể về cô” từ miệng ex, đảm bảo nổ tung.

Một câu khiêu khích đủ để khiến tôi và Trì An cãi nhau.

Nếu tôi ngu tí, dù không cãi ngay tại chỗ thì cũng về nhà phát nổ.

Tôi không bắt tay.

Chỉ lạnh nhạt.

“Chúng ta đâu phải lần đầu gặp. Hôm trước ở hậu trường chương trình chẳng chạm mặt rồi sao? Cô cướp phòng hóa trang, đẩy tôi ra rồi tự đi lên sân khấu.”

Biểu diễn trà xanh á? Ai chả biết.

Trì An quay qua nhìn tôi, siết chặt tay tôi hơn.

Rồi hằm hằm nhìn Trà Thanh.

“Cô còn làm mấy trò vậy? Bao năm rồi mà tính nết chẳng đổi.”

Trà Thanh hơi hoảng, vội nói.

“Không, mấy người hiểu lầm rồi. Duyệt, tôi gọi cô là Duyệt được chứ? Tôi thực sự không cố ý. Khi đó tôi tưởng cô là nhân viên thôi. Không ngờ cô để bụng. Tôi xin lỗi thật lòng.”

Vừa nói vừa đứng dậy, cúi đầu thật sâu trước tôi.

Cô ta diễn đấy chứ.

Mồm mọc trên người cô ta, chỉ cần giả yếu thế, xin lỗi mãi là xong.

“Ừ, tôi nhỏ mọn, xin lỗi không thành thật tôi không nhận.”

Trước khi tới đây, bạn tôi đã điều tra đủ.

Ban đầu chương trình thật sự định cho tôi lên sân khấu.

Nhưng nửa chừng bên Trà Thanh gọi tới.

Tự nhận là bạn gái cũ của Trì An, chia tay vì hiểu lầm.

Nói nếu cho cô ta lên sẽ tạo bão dư luận.

Một idol nổi tiếng, một hotgirl mạng vô danh.

Chương trình dĩ nhiên chọn idol.

Y như đổi thái tử.

Kế hoạch kín không kẽ hở.

Bình thường người ta bị thế thì chỉ biết nuốt cay.

Ai từ chối một idol công khai tỏ tình?

Nhưng Trì An lại không bình thường.

Nên Trà Thanh chẳng vô tội gì hết.

Toàn bộ trò này là do cô ta bày.

Trà Thanh không ngờ tôi thẳng mặt như thế.

Trì An còn thêm dầu vào lửa.

“Đúng! Không đồng ý thì khỏi xin lỗi! Dựa vào gì bắt người ta tha thứ?”

Mặt Trà Thanh trắng bệch.

Thân thể khẽ lảo đảo rồi bất ngờ đổ rầm xuống sàn.

Cả tôi với Trì An đều sững ra.

Tôi vội tới gần coi, đề phòng cô ta lại bày trò.

Nhưng mặt cô ta trắng bệch thật, không giống giả.

Trì An cũng ngẩn ra.

“Cô bị hạ đường huyết à?”

Trà Thanh chầm chậm tỉnh lại, chống tay ngồi dậy.

“Xin lỗi, làm trò cười rồi. Tôi bị tụt đường huyết, cho tôi viên kẹo là ổn.”

Trì An đứng yên.

Nhưng tôi thấy anh hơi lưỡng lự.

Biết tính anh nên tôi nói thản nhiên.

“Anh ra mua sôcôla đi.”

Anh nhìn tôi đầy day dứt.

“Đi đi, cứu người là chuyện lớn.”

Anh liếc tôi, lại liếc Trà Thanh, cuối cùng cũng đi.

Vừa đóng cửa, tôi lập tức buông tay cô ta ra.

Cô ta ngồi lại ghế, chỉnh tóc ngay ngắn, chẳng còn vẻ mệt mỏi.

Tôi khoanh tay nhìn.

“Giờ Trì An bị tôi đuổi ra rồi. Muốn nói gì thì nói.”

Trà Thanh cười nhẹ, chống cằm.

“Vừa rồi thấy chưa? Anh ấy vẫn nhớ tôi bị hạ đường huyết. Hồi yêu nhau, anh ấy hay mắng tôi bất cẩn, luôn thủ sẵn kẹo trong túi. Giờ vẫn vậy.”

Tôi nhếch mép nhìn.

Cô ta vẫn tự độc thoại.

“Dù giờ anh ấy ở với cô thì sao? Anh ấy nhớ thói quen của tôi. Năm năm qua cô chẳng qua là thế thân. Anh ấy ngại từ chối thôi. Giờ tôi về nước rồi, anh sẽ trở lại bên tôi thôi.”

Tôi vẫn cười nhìn.

Thấy tôi không đáp, cô ta hạ giọng nham hiểm.

“Cô giữ được người nhưng không giữ được tim. Khi anh ta chơi chán rồi sẽ lại về với người anh thật lòng yêu.”

Tôi chán, cắt lời.

“Nói xong chưa?”

Cô ta sững.

Tôi cười khẩy.

“Tưởng cô nói gì ghê gớm lắm. Toàn mấy chiêu rẻ tiền. Tôi nghĩ cô là trà xanh cao cấp, hóa ra cũng tầm thường.”

“Anh ấy nhớ cô hạ đường huyết thì sao? Anh là thiên tài đấy, ba tuổi tè dầm còn nhớ. Mấy chuyện này có gì lạ?”

“Nếu trò của cô chỉ có vậy thì xin lỗi, cô thua rồi.”

Tôi ngồi, tay gõ nhẹ mặt bàn.

“Anh ấy không phải đồ chơi muốn gọi thì gọi. Tôi cũng vậy. Còn chiêu gì cứ thử. Nhưng nhớ, tôi không phải mèo ngoan. Chọc tôi đủ thì tôi cũng biết dùng biện pháp đặc biệt.”

Mặt Trà Thanh tái mét.

Đúng lúc đó, cửa bật mở.

Trì An quay lại.

Trà Thanh lập tức choảng cho mình một bạt tai, mặt đỏ bừng.

Rồi ngã sóng soài dưới đất.

Tôi nhìn mà muốn vỗ tay khen: diễn giỏi thật.

Trì An vừa mở cửa đã thấy.

Cô ta trợn mắt, nước mắt rưng rưng.

“Duyệt, nếu cô muốn đánh tôi để hả giận thì cứ đánh. Đừng giận Trì An, anh ấy không biết gì hết.”

Tôi: … 6 điểm diễn xuất.

Trì An chết lặng ở cửa.

Tôi nhìn anh, thầm nghĩ đừng bảo anh tin nha.

Anh đứng ngây mấy giây.

Rồi bất ngờ đóng cửa lại.

Không nói gì.

Sau vài giây im lặng.

Anh lôi điện thoại ra, giơ lên chụp mặt Trà Thanh liên tục.

Chụp xong mới lạnh lùng.

“Ban đầu tôi chỉ nghĩ cô tính xấu, lòng dạ xấu. Không ngờ não cô cũng hỏng. Đánh chính mình không đau hả? Tính đổ oan cho Duyệt rồi thuê paparazzi dàn cảnh chụp lại, đăng mạng bôi nhọ hả?”

Trà Thanh nghẹn họng.

“Anh nói gì vậy… Là Duyệt đánh tôi…”

Trì An cười khẩy.

“Cô tưởng tôi ngu à? Nhìn dấu tay trên mặt kìa. Ngón cái hướng vào trong. Nếu Duyệt tát cô, ngón cái phải hướng ra ngoài tai cô.”

Phải nói, nếu anh không chỉ tôi còn chưa để ý.

Đúng là tự hại mình.

Trà Thanh sượng trân.

Trì An nắm tay tôi kéo dậy, nhìn tôi từ trên xuống như sợ tôi bị thương.

Thấy tôi không sao mới yên lòng.

Quay lại trừng mắt.

“Đám paparazzi ngoài kia tôi đã bắt được rồi. Cô đừng mơ dùng cuộc gặp này để bôi nhọ. Tôi không còn gì với cô. Bây giờ không, sau này càng không.”

Anh siết chặt tay tôi.

“Tiện nói luôn, hôm qua tôi và Duyệt đã đăng ký kết hôn. Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp. Nếu cô còn dám ly gián, tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt.”

Nói xong, Trì An dứt khoát kéo tôi đi ra khỏi phòng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương