Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6VD4NbYt16

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

12

Buổi chiều, gió nhẹ thổi qua.

Trước cửa quán rượu, Trì An nắm tay tôi thật chặt.

“Em nãy bị Trà Thanh dọa sợ à?”

Tôi ngẩn ra một chút, bình tĩnh đáp.

“Không, nhưng bị anh dọa đấy.”

Trì An cong khóe môi cười đắc ý.

“Đừng ngưỡng mộ anh quá. Người có tí não là nhận ra thôi. Huống hồ em đâu có đánh người được.”

“Tại sao em không đánh được?”

Tôi tò mò nhìn anh. Bình thường trước mặt anh tôi luôn tỏ ra rất hung hăng mà.

Anh hiểu nhầm hình tượng của tôi hơi nhiều đấy.

“Thứ nhất, mặt cô ta có vết xước của móng tay. Em thì ghét để móng dài, cắt ngắn cũn. Còn cô ta đeo móng giả dài ngoằng. Nên không thể nào là em đánh. Thứ hai, vết ngón cái lộ quá rõ…”

“Ồ, anh để ý cô ta để móng giả à, quan sát kỹ ghê ta.”

Tôi lườm nhẹ, giọng mỉa mai.

Anh nhướng mày, lập tức cụp mắt, cúi đầu dụi vào vai tôi.

“Em gài bẫy anh!”

Tôi phì cười, cũng không chọc tiếp.

“Quay lại chuyện chính. Anh nói đi mua sôcôla cho cô ta, sao còn đi bắt paparazzi?”

Mặt Trì An tối sầm.

“Cho cô ta sôcôla cái gì. Bị tụt đường huyết mà không tự mang theo đồ ngọt? Anh gọi luôn 115, đỡ sau đổ thừa tụi mình không cứu người. Còn paparazzi? Vào quán anh thấy cửa sổ phòng riêng hé mở bất thường. Người làm nghệ sĩ sao lại không kéo rèm? Không phải để người chụp trộm à? Anh gọi 115 xong thì men theo cửa sổ rình ra ngoài, quả nhiên tóm được tên chụp lén.”

Tôi giơ ngón cái khen.

Rồi véo má anh.

“Giỏi lắm. Hôm nay anh làm tốt ghê.”

Trì An được khen, mặt như chó con vẫy đuôi.

“Hơn nữa anh còn xin được camera giám sát quán rượu. Phòng riêng không có camera nhưng ngoài sảnh có. Chỉ cần chứng minh anh không hẹn cô ta riêng là đủ, chẳng ai dựng được chuyện gì nữa.”

Tôi thật sự bất ngờ.

Không nghĩ anh chu đáo vậy.

Cứ tưởng anh là kiểu não yêu đương hồn nhiên, ai dè IQ vẫn rất ổn.

Nhưng sao trước mặt tôi lại giả làm Husky thế không biết.

13

Chẳng bao lâu sau, xe cứu thương đỗ trước quán rượu.

Nhưng tôi với Trì An đã lái xe đi rồi.

Đúng như dự đoán.

Tối hôm đó Trà Thanh lại leo hot search.

#TràThanhHẹnTrìAnRiêng,BịBạnGáiTrìAnĐánhTạiChỗ#

#TràThanhBịThươngPhảiNhậpViện#

#LộẢnhTrìAnMộtChânĐạpHaiThuyền#

Con bạn tôi gọi liên tục hỏi.

“Gì vậy mày? Sao đi gặp Trà Thanh lúc nào không báo tao?”

Tôi cũng hết cách giải thích.

Vì bây giờ tài khoản Weibo và kênh video của tôi đều bị spam tan nát.

Bình luận chửi bới, tin nhắn mắng nhiếc chất đống.

Tôi thì chẳng sao.

Nhưng vụ này không chỉ nhắm vào tôi.

Cả Trì An cũng bị lôi vào.

Có người đăng cả ảnh hồi anh với Trà Thanh yêu nhau.

Có người bới luôn thông tin gia đình Trì An.

Không biết có phải bên Trà Thanh cố ý dẫn hướng không.

Mà giờ mạng xã hội lại đồn rằng tôi năm xưa chen ngang chia rẽ hai người.

Trì An thành tra nam, tôi thành con giáp 13.

Tôi hít sâu, không bất ngờ, nhưng vẫn khó chịu.

Gọi cho Trì An.

Anh im lặng nhìn điện thoại một lúc.

Cuối cùng ngẩng lên.

“Bé yêu, đều tại anh gây chuyện cho em. Để anh xử lý hết, em đừng lo.”

Tôi nhìn anh, khẽ hỏi.

“Anh chắc không cần em hỗ trợ à?”

Trì An cười, ánh mắt sáng lên.

“Em có thể tin anh được không? Như lúc ở trường quay, em tin anh không bao giờ làm mấy thứ đó.”

Tôi sững người.

Không ngờ anh nhớ.

Hôm đó tôi livestream tuy mạo hiểm.

Chỉ cần đi sai một nước, tôi sẽ bị mạng xã hội xé xác.

Nếu khi đó tôi không tin anh, tin lời chương trình xúi, tin rằng anh cố tình dàn xếp với Trà Thanh.

Tôi mà công khai bóc phốt.

Chỉ cần Trì An phản pháo, nhận Trà Thanh là bạn gái thật thì tôi xong đời.

Nhưng tôi quá hiểu anh.

Tin anh yêu tôi.

Nên tôi dám cược.

Vì bất kể tôi làm gì, Trì An luôn ở phía tôi.

Tôi đưa tay ôm đầu anh, hôn nhẹ lên môi.

“Em tin anh. Nhưng em còn giữ file ghi âm cuộc gọi hôm Trà Thanh đòi mua chuộc em đó. Con mụ đó chưa chắc đã dừng lại đâu.”

Tôi luôn có thói quen chuẩn bị đường lui.

Không ngờ lần này lại hữu ích.

Sáng sớm hôm đó, Weibo Trà Thanh còn chiếm thượng phong.

Nhưng buổi chiều.

Trì An đăng nguyên bài dài hơn 3.000 chữ.

Câu chữ chặt chẽ, lý lẽ rành mạch.

Đoạn đầu nói rõ chi tiết thời gian chia tay Trà Thanh, đính kèm tin nhắn cũ.

Còn 2.700 chữ còn lại là kể chuyện tình của tôi với anh.

Đọc mà tôi chỉ muốn đấm anh.

Sau đó anh đăng luôn đoạn ghi âm Trà Thanh ra giá mua chuộc tôi.

Rồi cả ảnh từ quán rượu, ảnh paparazzi bị bắt.

Bằng chứng ngồn ngộn.

Weibo nổ tung.

Dư luận quay ngoắt 180 độ.

#TràThanhGáiTâmCơ#

#TràThanhLấyTiềnBịtMiệng#

Trì An dù không khui vụ kim chủ của Trà Thanh.

Nhưng netizen tự mò ra hết.

Rồi paparazzi cũng khui.

Trà Thanh từng ở nước ngoài làm bồ nhí kim chủ.

Sinh hoạt cá nhân cũng loạn.

Nhiều ảnh lộ đi chơi riêng với đạo diễn, idol.

Coi như sập hẳn.

Muốn nổi tiếng?

Đúng, cô ta nổi thật.

Nổi đen như than.

Weibo của cô ta bị khóa.

Công ty quản lý thông báo hủy hợp đồng.

Chờ bị đòi tiền bồi thường vi phạm hợp đồng.

Mà tất cả… là cô ta tự chuốc lấy.

14

Vì chuyện này mà tôi tăng vọt thêm mấy triệu follow.

Nhiều người từng chửi tôi trên mạng cũng lũ lượt nhắn tin xin lỗi.

Còn có người tổng hợp lại toàn bộ drama, ngạc nhiên phát hiện từ đầu đến cuối tôi đều tham gia trực tiếp.

Dù là lúc bị chương trình gài bẫy, lúc mở livestream thanh minh hay khi tung ra clip ghi âm.

Tôi luôn cực kỳ bình tĩnh, giống như một quân sư điều binh khiển tướng.

Rồi thông tin về tôi cũng bị đào hết.

[Bạn gái chính thức của Trì An, tốt nghiệp Harvard, trời ơi, đôi học bá đỉnh thật, bảo sao “giám trà” giỏi vậy!]

[Hotgirl mạng Duyệt, gia đình có cả loạt công ty niêm yết, tổng giá trị mấy trăm tỷ, đúng kiểu thiên kim tiểu thư thật sự!]

[Nghĩ lại vụ Trà Thanh gọi điện bảo đưa cho Duyệt 5 triệu mà buồn cười xỉu, cổ có biết nhà người ta giàu cỡ nào không vậy?]

[Plot twist quá sướng luôn, nhưng nói thật, nhà Trì An cũng không kém đâu nha, chuẩn môn đăng hộ đối. Dời luôn cả Cục Dân chính tới đi, cho hai người ký giấy online luôn đi!]

Mấy bình luận trên mạng, tôi thì chả biết.

Vì giờ phút này, tôi chỉ nhìn thấy… căn hộ của mình bị biển hoa hồng nuốt trọn.

Ở giữa phòng khách còn bay lơ lửng mấy quả bóng có dán chữ xiêu vẹo.

“Duyệt, lấy anh nhé?”

Khóe mắt tôi giật nhẹ.

Nhìn thủ phạm – đầu đội bờm tai mèo.

Cười híp mắt nhét người vào một cái hộp carton khổng lồ như quà ship đến.

“Bé yêu, bất ngờ không?”

“…”

Thấy tôi không đáp, Trì An liền bò tới gần.

Giọng ấm áp dỗ dành.

“Anh hôm nay giỏi như vậy, chẳng lẽ không có phần thưởng?”

Tôi nghiêng đầu nhìn anh.

“Thưởng anh nhập hộ khẩu nhà em nhé?”

“Mở hộ khẩu? Khoan, ý em là đồng ý kết hôn?”

Tôi gật gật đầu.

“Nhưng có điều kiện. Gỡ ngay cái bài sến súa 2700 chữ kia xuống.”

Anh ủ rũ ngay.

“Không gỡ được không? Anh thấy viết siêu hay mà…”

“Tôi đọc mà muốn cào đất trốn luôn á.”

Anh vươn tay ôm tôi thật chặt.

“2700 chữ không đủ để nói anh yêu em đến mức nào. Nếu không vội, anh còn viết dài hơn nữa.”

Chưa kịp mắng, anh đã cúi đầu sát tai tôi, giọng trầm khàn.

“Cảm ơn em vì đã tin anh như vậy, đã chọn anh. Sau này anh sẽ không để em thua thiệt bất cứ thứ gì.”

Tôi khẽ cười, khẽ đáp.

“Cảm ơn vì đã yêu em. Chúng ta như nhau cả thôi.”

Tôi nhìn anh, trong mắt toàn là ý cười.

(Toàn văn hoàn)

Tùy chỉnh
Danh sách chương