Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Tô Cẩm Niên về nhà khi trời sắp sáng.
Tôi ở nghe bước chân anh ta cố ý nhẹ nhàng, chỉ giả vờ như không .
Sáng hôm sau thức dậy, tôi nghĩ Tô Cẩm Niên đã đi làm, chuẩn đi mua vé , lại nghe ho khan từ anh ta.
Tôi dừng lại giữa lúc ăn, chỉ coi như không nghe thấy.
Ăn xong, tôi định ngoài mua vé .
Vé lúc này rất khó mua, chỉ riêng việc hàng cũng phải đợi rất lâu.
tấm vé này với tôi vô quan trọng, tôi nhất định phải mua sớm thì mới yên lòng.
định khỏi nhà, lại nghe thấy gõ .
Tôi ngạc nhiên mở , thấy Trần thời trẻ với gương mặt tái nhợt đứng ngoài.
Lúc này, trông cô ta tóc thưa thớt, sắc mặt vàng vọt thiếu dinh dưỡng, thân hình gầy gò, nhìn như có đổ gục trước gió.
Kiếp trước tôi chỉ thấy cô ta khi đã già.
Nhớ lại khi đó, tôi nằm trên giường bệnh, còn cô ta với mái tóc đen bóng, chải chuốt kỹ càng, và túi xách đều là hàng hiệu.
Cô ta, hưởng cuộc sống giàu sang, khoác chiếc choàng lông cừu, ngồi tao nhã trước giường bệnh của tôi, người phụ nữ đã trải qua một đời mệt mỏi với mái tóc bạc, quả là một trời một vực.
Trần không dám nhìn tôi.
Cô ta chỉ thoáng liếc tôi một cái rồi cúi đầu, nói nhỏ với vẻ bất an: “Tôi, tôi tìm anh Tô.”
Với dáng vẻ này của cô ta, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ cô ta và Tô Cẩm Niên có gì đó không trong sạch.
giờ đây, tôi không có thời gian diễn cô ta.
Tôi không đóng .
Rồi tôi bước qua cô ta, đi xuống lầu.
7
Tôi cầm tiền, đạp xe rời đi.
Tôi dựa vào trí nhớ, trên đường còn hỏi thêm vài người, mãi đến gần mười giờ mới đến được ga .
Hiện là kỳ nghỉ, ga người qua kẻ lại khá đông, hàng người mua vé cũng dài.
Tôi chọn một hàng người ít hơn hàng, mãi đến gần trưa khi họ chuẩn nghỉ, mới đến lượt tôi.
Chỉ là đến lượt tôi, nơi tôi muốn đi đã hết vé ngồi.
Tôi không do dự, móc tiền mua một vé đứng sớm nhất có .
Mua được vé rồi, tôi cẩn thận giấu vé sát người, sau đó mới đạp xe về nhà.
8
Về đến nhà, tôi còn lo sẽ thấy cảnh một đôi uyên ương bất hạnh giãi bày nỗi lòng.
mở , lại phát hiện Tô Cẩm Niên ngồi trong khách, của anh ta dường như được cố ý mở toang.
Thấy tôi về, Tô Cẩm Niên mở miệng định nói gì đó, tôi quay đầu vào bếp.
thấy đói, làm bữa trưa thôi.
9
Khi ăn trưa, tôi nhận thấy Tô Cẩm Niên dường như muốn nói gì đó, tôi im lặng không nói, anh ta cũng dừng lại.
Cuối , anh ta không nhịn được nữa, ngẩng đầu nhìn tôi: “Nguyệt Nguyệt, nãy…”
Tôi cúi xuống bát cơm của , lạnh nhạt nói: “Ăn cơm đừng nói .”
Tô Cẩm Niên nghẹn lời, nuốt lại gì định nói.
Tôi lạnh lùng cười thầm.
Trước kia khi ở anh ta, phần là tôi líu lo nói .
thường thì, anh ta luôn thờ ơ với chủ đề mà tôi cố ý gợi lên, chẳng có chút phản hồi nào.
Hoặc sẽ nói: ăn cơm đừng nói .
Trước kia tôi còn cảm thấy xấu hổ, nghĩ rằng thiếu phép tắc.
Chỉ đến sau này tôi mới hiểu, chỉ là không đúng người.
Dù có mở lời cũng chỉ là sai lầm.
10
Cuối Tô Cẩm Niên muốn nói gì, tôi không quan tâm.
Sau khi ăn xong, tôi quay lại .
Trong , là đồ trang trí màu đỏ tươi, hình dán sổ và vỏ chăn đỏ mà tôi lần lượt sắm sửa sau khi định ngày cưới.
Tôi gom tất cả thứ đó lại, chất đầy cả giường.
Nhìn thứ mà kiếp trước tôi từng háo hức vui vẻ lựa chọn, tôi tìm một chiếc túi lặng lẽ bỏ hết vào.
Đám cưới của em họ tôi sẽ tổ chức vào cuối năm, nhà cậu tôi cũng khó khăn, thứ này dù sao cũng tốn không ít tiền chuẩn , vứt đi thì tiếc.
Tôi bèn gọn vào túi, dự định ngày mai mang qua cho em họ.
gõ vang lên, tôi dừng tay đồ.
“Nguyệt Nguyệt, cái, cái đồ trang sức có vài ngày nữa đi mua được không? Anh, một người bạn anh có chút việc gấp.” Giọng Tô Cẩm Niên vang lên ngoài .
Mua đồ trang sức?
Tôi khựng lại một chút, mới nhớ kiếp trước vào lúc này, Tô Cẩm Niên từng nói sẽ tôi đi mua đồ trang sức.
Tôi nhớ khi đó đã háo hức chờ ở nhà cả ngày, cuối Tô Cẩm Niên lại không về.
Tất nhiên, đồ trang sức cũng không mua được.
Tôi chỉ nhàn nhạt đáp “Ừm”, rồi tiếp tục thu đồ của .
Dù sao anh ta cũng sẽ không về, tôi có trả lời thế nào cũng chẳng sao.
ngoài đợi một lúc, tôi mới nghe bước chân anh ta rời đi.
Tôi tiếp tục thu dọn đồ đạc của .
tôi chuyển đến đây chưa lâu, đồ đạc của tôi cũng không nhiều, miễn cưỡng đủ một thùng là xong.
Điều khiến tôi đau đầu là một số không hay mặc.
khi mới chuyển vào, tôi nghĩ dù sao chúng tôi cũng sắp kết , nên mang phần từ nhà qua đây.
Bây giờ nghĩ lại, là sai lầm.
Hiện tại, tôi chỉ có tìm thêm một cái túi , gấp gọn bộ này, buộc chặt, rồi đem về nhà trước.
Tôi xuống lầu, thấy chiếc xe đạp của Tô Cẩm Niên đã anh ta lấy đi, tôi đành vác túi đựng trên vai, đi bộ hơn nửa mới về đến nhà.
Mẹ tôi thấy tôi về, còn tưởng tôi và Tô Cẩm Niên cãi nhau.
không ảnh hưởng đến sau này tôi đi học đại học, tôi đành tạm thời giấu kín này.
Chỉ bảo rằng dạo này phải mua thêm nhiều mới, mấy bộ này không có chỗ , nên mang về nhà trước.
Mẹ tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu mẹ tôi chuẩn hủy với Tô Cẩm Niên, chắc bà sẽ cầm dao rượt tôi ba con phố.
Phải, rượt tôi khắp phố.
11
Bố mẹ tôi và bố mẹ Tô Cẩm Niên làm ở một đơn vị quốc doanh, tôi và anh ta cũng coi như quen từ nhỏ.
Chỉ là Tô Cẩm Niên từ bé đã là con nhà người ta, nhỏ thì học giỏi, lên làm việc tốt, ngoại hình cũng là nhất nhì ở đây.
Mẹ tôi vốn dĩ đã rất thích Tô Cẩm Niên.
Sau này có người mai mối cho tôi, bố mẹ Tô Cẩm Niên được liền vỗ tay, thấy tôi và Tô Cẩm Niên cũng rất hợp nhau.
Ban đầu, Tô Cẩm Niên đẹp trai, công việc cũng tốt, nên tôi còn nghĩ anh ta sẽ không mắt đến tôi.
Không ngờ vài ngày sau mẹ về nhà, phấn khởi nói với tôi rằng Tô Cẩm Niên cũng có tình ý với tôi.
Lúc đó tôi mới bắt đầu tiếp xúc dần với anh ta.
Trong nửa năm sau đó, mối quan hệ của chúng tôi tiến triển rất nhanh.
Cho đến một tháng trước, hai bố mẹ đã quyết định sự của chúng tôi.
Khi ấy mẹ tôi nói, một chàng rể như Tô Cẩm Niên, có đốt đèn cũng khó tìm.
Và bà dặn đứa may mắn như tôi nhất định phải giữ chặt, nếu không thì sẽ tay bà.
lòng mà nói, lúc mới quen Tô Cẩm Niên, tôi như lơ lửng trên mây.
Tôi chưa từng nghĩ có trở thành vợ anh ta.
Thỉnh thoảng, tôi cũng cảm nhận được Tô Cẩm Niên khi đối mặt với tôi có lúc hơi lơ đãng, tôi chỉ nghĩ là công việc của anh ta bận rộn.
Chứ không hề nghĩ rằng, trong lúc tôi không hay , Tô Cẩm Niên đã luôn dao động giữa tôi và Trần ngay từ trước khi kết .
Có lẽ chỉ tôi phù hợp.
Cũng có tôi là người được cả hai bố mẹ chấp nhận, nên cuối anh ta mới chọn tôi.
đến giờ, giữa tôi và anh ta chỉ còn thiếu một tờ giấy đăng ký kết .
trước đó tôi thi đại học, anh ta tiện chăm sóc nên bảo tôi chuyển vào trước.
Còn bây giờ, tờ giấy đăng ký kết cũng đã tôi lấy lại.
giữa tôi và anh ta, tất nhiên cũng đến đây là chấm dứt.