Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3AwcPHDzje

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

5

“Anh chắc chắn muốn ám tôi đến mức này sao, Tạ Trầm?”

Bao năm lăn lộn thương trường, mỉa mai châm chọc hay đâm trước chém sau gì tôi chưa thấy chứ?

Tất cả tôi đều có thể cười mà tiếp nhận, xử lý đâu ra đó.

Tôi tự nhận tính tình và giáo dưỡng của bản thân cũng không tệ.

Nhưng nhìn chồng mình mặc đồ đôi với tình nhân đứng ngay trước mặt, tôi vẫn phải cố hết sức mới kìm được cơn gào thét.

Lúc này Tạ Trầm mới nhận ra Lâm Việt cũng theo anh ta ra ngoài.

Anh ta quay đầu: “Lâm Việt, em đi trước đi.”

Lâm Việt không đi, còn bày ra bộ mặt vô tội với tôi: “Chị Mặc hả, vừa rồi anh Tạ còn nhắc đến chị đó, chị đừng hiểu lầm, bọn em chỉ tình cờ gặp nhau ở đây thôi.”

Tôi cũng mong đây là hiểu lầm đấy chứ, nhưng cô ta mẹ nó còn bứt một cánh hồng cầm trong tay, không sợ tôi không nhìn ra trò đánh dấu chủ quyền à?

Tôi nhắm mắt lại, không thèm nói với loại tiểu tam vô liêm sỉ này, tôi sợ hạ thấp chuẩn mực đạo đức của bản thân.

Tôi nhìn Tạ Trầm nói: “Cho anh một phút để thứ xúi quẩy đó biến khỏi mắt tôi.”

Lâm Việt lại còn tiếp tục ra vẻ: “Chị Mặc, sao chị có thể như vậy được? Chút giáo dưỡng cơ bản cũng không có, còn chưa nghe chúng em giải thích đã tự định nghĩa lung tung rồi.”

Giáo dưỡng cái ông nội cô!

Tôi cười lạnh: “Đúng là không bằng thứ lọt lưới khi loài người tiến hóa đấy.”

Lâm Việt: “…”

Tôi nói tiếp: “Rảnh thì đi liếm bồn cầu đi, đừng đứng đây lải nhải nữa.”

Mặt Lâm Việt xanh lè như tàu lá, cuối cùng cũng chịu cút.

6

Lâm Việt đi rồi, tôi với Tạ Trầm quay lại cái quán ăn dành cho cặp đôi kia.

Tôi đói.

Không muốn kiếm chỗ khác nữa.

Nợ với thằng cặn bã thì từ từ tính nhưng cái bao tử thì phải tự lo.

Mấy năm qua vì công ty mà tôi uống không biết bao nhiêu rượu, hại cái dạ dày bệnh lên bệnh xuống.

Không ăn thì đau ngay.

Tạ Trầm vốn định đổi quán, chắc cũng thấy ngại.

Nhưng tôi không cho.

Nhà hàng này ăn xong còn tặng hồng đỏ, đúng là trớ trêu.

Người bưng hồng đỏ cho Tạ Trầm trước đó với người bưng ra cho Tạ Trầm bây giờ là cùng một người.

Rõ ràng tôi thấy cô nhân viên đó chết sững, trên mặt như viết to: “Ủa còn chơi vậy luôn hả?”

Tôi nhìn Tạ Trầm cầm bó hồng, gắp một đũa thức ăn vô miệng, hỏi: “Cái này, giờ còn cần không?”

Tạ Trầm: “…”

Hồi lâu sau, Tạ Trầm mới mở miệng: “Mặc Mặc…”

Tôi chặn luôn: “Anh đừng nói mấy thứ ghê tởm đó khi tôi đang ăn, tôi sợ ói. Nghĩ dùm cái dạ dày bị anh phá nát vì công ty đi.”

Tạ Trầm: “…”

Mặt Tạ Trầm thoáng hiện vẻ áy náy.

Một bữa cơm mà ăn mất hai tiếng.

Trong hai tiếng đó, đầu tôi xoay như chong chóng tính đường ly hôn.

Tôi không bị ngu.

Tha thứ một lần là sẽ có lần thứ hai.

Còn chưa có con thì nên cắt đứt cho sạch sẽ.

Chỉ có phần tiền bạc là rắc rối – chính là vấn đề công ty.

Tổng công ty không liên quan tới tôi nhưng chi nhánh thì tôi là cổ đông.

Chúng tôi đăng ký kết hôn không làm công chứng tài sản nhưng luật mới cũng không cho tôi nhờ cái giấy đăng ký mà lấy nửa tài sản của Tạ Trầm.

Nhưng tôi không ngờ, trong khi tôi tính chuyện ly hôn thì Tạ Trầm lại tính chuyện giữ cho lễ cưới 7 ngày sau vẫn diễn ra.

Anh ta nói: “Mặc Mặc, anh không muốn ly hôn.”

Tôi sững người, hỏi ngược lại: “Không ly hôn? Ba người sống chung? Đám cưới 7 ngày nữa anh nắm tay tôi bên trái, tay Lâm Việt bên phải hả?”

Tôi cười lạnh: “Ha! Tôi vì có tí chuẩn mực đạo đức mà tự dưng thành kẻ lạc loài giữa mấy người không biết liêm sỉ.”

Tạ Trầm: “…”

Một lúc sau tôi hỏi: “Hai người tái hợp khi nào? Trước hay sau khi chúng ta đăng ký?”

Mãi sau Tạ Trầm mới nói: “Bọn anh không tái hợp.”

“Không tái hợp thì bây giờ là gì? Thêm chút cây cỏ vào đời sống vợ chồng cho tươi mới hả?”

Tạ Trầm: “…”

Thật ra tính anh ta cũng không tốt, tôi nói vậy là anh ta bắt đầu tức giận.

Nhưng cuối cùng vẫn nén lại, nói: “Mặc Mặc, em đang giận, mình bình tĩnh hai ngày rồi nói tiếp được không?”

Tôi gật đầu.

Bình tĩnh cũng tốt.

Giờ mà nói tiếp, tôi sợ nổi điên rồi quên luôn phần mình nên lấy, lỡ nhường lại cho Tạ Trầm.

7

Trên đường về khách sạn, Tạ Trầm cứ muốn giải thích nhưng mở miệng mấy lần rồi lại thôi, cuối cùng im bặt.

Tới khách sạn, anh ta còn muốn theo tôi vào cùng một phòng.

Tôi nhìn anh ta: “Tạ Trầm, anh quen tôi 7 năm rồi nhỉ? Anh nghĩ tôi sẽ xài đồ người khác xài qua à?”

Anh ta: “…”

Bị tôi bắt gian tại trận nên nãy giờ anh ta ngoan ngoãn nhưng lúc này cuối cùng cũng bùng lên: “Mặc Mặc, em nói chuyện có thể đừng quá đáng vậy không?”

Tôi cười: “Điểm này tôi thua Lâm Việt thật. Cô ta chẳng cần làm gì, chỉ cần cười dịu dàng vẫy tay là anh đã như chó chạy theo, sẵn sàng vứt hết liêm sỉ. Tôi ấy hả, mấy năm qua vì công ty, lời ác mồm ác miệng gì mà chưa nói chứ?”

Tạ Trầm: “… Xin lỗi, Mặc Mặc.”

Tôi “rầm” một tiếng đóng sầm cửa trước mặt anh ta.

Cửa vừa đóng, nước mắt tôi kìm cả mấy tiếng cuối cùng cũng trào ra.

Trong đầu như phim quay chớp nhoáng, hiện lên bảy năm bên nhau.

Lúc mới quen, anh ta nói: “Mặc Mặc, chúng ta nhất định sẽ là cộng sự ăn ý nhất.”

Khi cùng uống say, anh ta nói: “Mặc Mặc, sau này em sẽ không cần cùng ai khác uống rượu nữa.”

Mới yêu nhau, anh ta nói: “Mặc Mặc, lời tỏ tình lâu bền nhất chính là ở bên nhau trọn đời.”

Ngày đi đăng ký kết hôn, anh ta nói: “Mặc Mặc, xin hãy chỉ giáo cho anh cả đời nhé.”

Còn bây giờ…

Anh ta đã phá tan tất cả chờ mong bảy năm của tôi.

Nước mắt rơi xuống, tôi mới cảm thấy lồng ngực đau như nghẹt thở.

Cơn đau đó giật từng dây thần kinh, như muốn lột da róc thịt tôi, moi sạch hết sức lực.

Trong lúc tôi khóc không kìm được, Lâm Việt gửi tin nhắn Weibo riêng cho tôi.

Cô ta: [Tạ Trầm vẫn không chịu công khai chuyện của bọn tôi. Chị biết tôi phải dỗ dành thế nào mới ép được anh ấy đăng bài đó không?]

8

Chỉ cần nghĩ đến chuyện Tạ Trầm sau khi đăng ký kết hôn còn ngủ với Lâm Việt, dạ dày tôi lại quặn lên buồn nôn.

Cuối cùng tôi cũng thật sự nôn ra.

Phải vào viện luôn.

Chuyến đi thành phố B này, tự chuốc họa vào người cũng đủ chán.

Nhưng tôi không ngờ còn chán hơn.

Sau khi tôi nhập viện, Tạ Trầm chắc ôm tâm lý chuộc lỗi, bám theo tôi cả ngày, dù tôi chẳng muốn anh ta ở cạnh.

Anh ta để điện thoại ở chế độ im lặng nhưng màn hình cứ sáng lên hoài – chắc Lâm Việt dùng số khác nhắn liên tục.

Dù sao từ lúc tôi đến thành phố B, Tạ Trầm không nghe máy cô ta nữa, cũng không tìm đến.

Thậm chí để chứng minh “chung tình” với tôi, anh ta xóa và chặn hết liên lạc với Lâm Việt.

Vậy nên đến ngày thứ ba tôi nằm viện, tôi nhận được tin nhắn của Lâm Việt, kiểu chó cùng rứt giậu.

Cô ta: [Tôi đâu có định cướp Tạ Trầm của chị. Tôi chỉ muốn trước đám cưới của hai người, hoàn thành lời hứa năm xưa cùng A Trầm đi du lịch. Tại sao chị phải xuất hiện chứ?]

Cô ta: [Nếu tôi thật sự muốn quay lại với Tạ Trầm, chị tưởng hai người còn cơ hội à?]

Tôi không trả lời.

Nửa tiếng sau, cô ta lại nhắn: [Mặc Mặc, ban đầu tôi không định giành Tạ Trầm. Nhưng từ bây giờ, tôi sẽ để chị nhìn thấy tôi làm sao từng bước giành Tạ Trầm khỏi tay chị.]

Cô ta không chỉ nói suông.

Vài phút sau, điện thoại Tạ Trầm lại sáng lên.

Đúng lúc anh ta cúi nhìn màn hình, mặt anh ta tái mét ngay tức thì.

Anh ta mấy ngày nay bám tôi không đi đâu, ngay lúc này lại lập tức đứng bật dậy.

Tôi nhìn anh ta, anh ta lại ngồi xuống, nói: “Mặc Mặc, anh có việc gấp phải xử lý, anh quay lại ngay nhé, được không?”

Tôi hỏi mà như đã biết đáp án: “Nếu tôi nói không thì anh sẽ không đi sao?”

Tạ Trầm: “…”

Anh ta chỉ nói một câu “Xin lỗi” rồi vẫn đi.

9

Tôi xuất viện nhanh nhất có thể rồi về lại thành phố A.

Ba ngày đó, tôi đã nghĩ thông suốt.

Người không giữ được thì để họ đi.

Nắm không chặt cát thì cứ thả cho gió cuốn đi.

Vừa về đến thành phố A, đối tác kiêm đồng sáng lập chi nhánh – Tống Viễn đã tìm tôi bàn chuyện công việc.

Đúng vậy, chi nhánh luôn do tôi quản lý.

Nghĩ lại thì Tạ Trầm có cơ hội nối lại với Lâm Việt, chắc cũng vì tôi bận quản lý chi nhánh, ít khi ở bên anh ta.

Nhưng thôi, chẳng quan trọng nữa.

Hai người họ muốn tái hợp, chứng minh lòng cả hai đều muốn.

Dù tôi có xích Tạ Trầm ở thắt lưng thì họ cũng sẽ tìm ra cơ hội tái hợp.

Tống Viễn bàn xong công việc, thuận miệng hỏi: “Cô đúng là con nghiện công việc thật đấy, sắp cưới rồi mà không đi chuẩn bị gì à?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương