Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8KeiYot77M
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chuyện tôi và Tạ Trầm hủy đám cưới, tôi chưa công bố ra ngoài.
Nhưng kiểu gì cũng hủy, tôi nói luôn cho anh biết: “Đám cưới bị hủy rồi.”
Tống Viễn lập tức ngẩng đầu: “Sao cơ? Cô với Tổng Giám đốc Tạ yêu nhau bao nhiêu năm, đừng nói với tôi là hai người chia tay rồi đấy nhé.”
Nhiều năm bên nhau thì sao? Vẫn thua một cái ngoắc tay của mối tình đầu thôi.
Tôi cũng không muốn bộc lộ quá nhiều cảm xúc trước Tống Viễn.
Dù sao cũng là đối tác, cảm xúc cá nhân quá nhiều sẽ ảnh hưởng việc chung.
Tôi nói: “Giúp anh tiết kiệm tiền mừng đấy, không tốt à?”
Tống Viễn: “…”
Anh thoáng lúng túng.
Tôi biết rõ anh không giỏi an ủi ai.
Bốn năm quen nhau, câu cửa miệng của anh là: “Yêu đương ảnh hưởng tốc độ kiếm tiền.”
Mà bảo anh an ủi con gái thất tình thì chắc được câu: “Yêu đương não tàn thì tự chịu thôi.”
Nhìn bộ dạng cứng ngắc của anh, tôi nói tiếp: “Đừng đứng đây cản tôi làm việc, muốn hóng chuyện thì thay vào đó đi bàn với ba anh chuyện hợp tác dự án tiếp theo cho công ty đi.”
Tống Viễn: “…”
Sau khi Tống Viễn đi, tôi về nhà ăn cơm với ba mẹ.
Thuận tiện nói luôn chuyện hủy đám cưới.
Bảo họ lần lượt gọi điện thông báo cho mấy người đã nhận thiệp.
Cả hai nổi giận đùng đùng.
Ba tôi xắn tay áo, hận không thể bay ngay sang thành phố B giết chết Tạ Trầm.
Mẹ tôi tức đến phát khóc.
Nhưng may mắn là ba mẹ tôi thật lòng thương tôi.
Dù biết hủy đám cưới chắc chắn sẽ bị họ hàng xì xào nhưng vẫn kiên quyết nói đám cưới này nhất định phải bỏ.
10
Tạ Trầm về lại thành phố A sau tôi một ngày.
Tôi đặt thẳng giấy ly hôn trước mặt anh ta.
Thế mà đến nước này rồi, Tạ Trầm vẫn cứng miệng không chịu ký.
Thậm chí còn muốn thuyết phục tôi vẫn tổ chức đám cưới.
Anh ta nói: “Mặc Mặc, ngày kia là cưới rồi. Giờ mà hủy thì mất mặt cả hai bên gia đình. Ba mẹ anh lớn tuổi rồi…”
Tôi cắt lời: “Tạ Trầm, mặt mũi là thứ tốt đấy, đừng lấy nó ra chùi đít.”
Tạ Trầm: “…”
Tôi nói tiếp: “Đồ của anh tôi đã đóng gói hết, gửi về biệt thự của anh. Từ nay về sau, cửa nhà này, tôi không muốn anh bước vào nữa.”
Tạ Trầm: “…”
Tôi không biết anh ta về nhà nói với ba mẹ anh ta thế nào.
Tối đó, mẹ anh ta gọi cho tôi, khuyên nhủ đủ điều.
Thấy tôi kiên quyết, bà ta đổi giọng: “Mặc Mặc, tuy chuyện này là lỗi của Tạ Trầm. Nhưng vào lúc này mà hủy cưới, con thật quá bướng bỉnh.”
Bà ta còn nói: “Hơn nữa, con ly hôn rồi thì nghĩ có tìm được ai tốt hơn Tạ Trầm không? Tất cả những gì con có, kể cả căn hộ con đang ở, không phải đều nhờ Tạ Trầm cho sao?”
Ban đầu tôi không định cãi bà ta.
Nhưng đã muốn gây sự thì đừng trách tôi ác miệng.
Tôi nói: “Những thứ tôi có đều là tôi tự làm ra. Tổng công ty có được ngày hôm nay là kết quả tôi và Tạ Trầm cùng nỗ lực. Còn chi nhánh gần như là một tay tôi dựng lên. Nên bà đừng hòng dùng mấy lời đó PUA tôi.”
Tôi không cho bà ta chen vào, nói tiếp luôn: “Nếu bà cho rằng ngoại tình có thể tha thứ, hủy cưới vì ngoại tình là bướng bỉnh thì tôi chúc bà sau này được cùng tiểu tam và con cháu tiểu tam đoàn viên tứ đại đồng đường.”
Bà ta bị câu cuối của tôi chọc điên, bắt đầu chửi bới.
Nhưng tôi chẳng thèm nghe hết.
Vừa nghe bà ta gào: “Hồi trước tao đã không đồng ý cho nó cưới mày, giờ còn bày ra cái trò này…”
Tôi cúp luôn điện thoại.
Tiện tay kéo vào danh sách đen.
Lý do ban đầu bà ta không ưng tôi, tôi cũng rõ.
Vì tôi quá cứng, không ngoan ngoãn nghe lời bà ta.
Khi chi nhánh mới thành lập, bà ta muốn nhét mấy đứa họ hàng vô làm quản lý.
Tạ Trầm không dám từ chối nên đẩy tôi ra làm lá chắn.
Cuối cùng để tôi từ chối thẳng.
Khi chúng tôi bàn chuyện cưới xin, bà ta từng hẹn gặp riêng để “dằn mặt”.
Nói sau này tôi nhất định phải sinh con trai.
Tôi hỏi: “Nếu không phải con trai thì sao?”
Bà ta mặt dày trả lời: “Thì đẻ đến khi nào ra con trai mới thôi. Phụ nữ không đẻ được con trai thì còn có giá trị gì?”
Bao nhiêu chị em bị mẹ chồng bắt nạt cũng chỉ vì ngay từ đầu tự hạ thấp mình.
Rõ ràng người ta dẫm lên đầu rồi mà còn cố coi như mẹ ruột.
Nên tôi thẳng thừng dập tắt mơ mộng của bà ta ngay từ trong trứng nước: “Đọc thêm sách đi dì, chân chưa bước vô giới quý phụ đã mất mặt tới vậy rồi.”
Bà ta còn muốn tôi cưới xong nghỉ việc làm bà nội trợ.
Nói đàn bà ra ngoài lăn lộn, không biết người ta nghĩ thế nào, tưởng đi bán ấy.
Còn mỉa mai không chừng đi uống rượu với khách về say rồi lên giường với ai, cắm sừng con trai bà ta.
Tôi cười khẩy: “Ngày xưa đàn bà chỉ quấn chân nhỏ, dì thì quấn luôn não à?”
Sau đó bà ta méc Tạ Trầm là tôi chửi bà ta.
Tôi hỏi lại Tạ Trầm: “Anh nghĩ em chưa cưới mà đã đi chửi mẹ chồng à? Não em hỏng chắc?”
Nghe vậy, Tạ Trầm hiểu ngay.
Cho nên sau khi đăng ký kết hôn, chúng tôi ở căn hộ lớn tôi đứng tên, không ở chung với mẹ anh ta.
Không phải vì Tạ Trầm bênh tôi.
Mà vì anh ta sợ phải đứng giữa giải quyết mâu thuẫn.
Hoặc anh ta quá hiểu tôi – mười bà mẹ như bà ta cũng không trị nổi tôi.
Tôi tưởng tôi có thể chia tay Tạ Trầm trong yên ổn.
Người với người, cần gì phải lôi nhau xuống bùn.
Nhưng hình như tôi đã đánh giá quá cao Tạ Trầm.
Hoặc nói đúng hơn là tôi chưa bao giờ hiểu anh ta.
Ngay hôm sau khi tôi chặn số mẹ anh ta, Tạ Trầm gọi cho tôi, giọng điệu rất “chính nghĩa”.
Anh ta bảo muốn tôi “ra đi tay trắng”, từ bỏ luôn cổ phần chi nhánh.
Kèm theo đó là căn hộ lớn ở quảng trường thành phố mà hồi trước anh ta “thưởng” cho tôi cũng phải trả lại.
Anh ta còn nói: “Mặc Mặc, chỉ cần em không ly hôn, vẫn tổ chức cưới như kế hoạch thì mấy thứ này đều có thể bàn lại.”
À, tôi hiểu tại sao anh ta không muốn ly hôn.
Vì ly hôn xong, công ty chắc chắn bị ảnh hưởng.
Anh ta còn có nguy cơ mất quyền kiểm soát chi nhánh.
Bởi vì chi nhánh là tôi xây dựng từ đầu.
Ngoài số vốn ban đầu, Tạ Trầm chẳng bỏ công gì.
Chúng tôi còn đang lên kế hoạch mở chi nhánh thứ hai.
Cũng là tôi dẫn dắt.
Anh ta không muốn mất đi một cánh tay đắc lực.
Nhưng Tạ Trầm có thể nói ra mấy lời này – là anh ta chưa tỉnh ngủ hay tưởng tôi chưa tỉnh vậy?
Anh ta còn muốn “dạy khôn” tôi: “Mặc Mặc, cái giới này, nhiều cặp nuôi bồ nhí, thậm chí kết hôn xong ai nấy tự do, không phải vẫn sống yên ổn đấy sao?”
Tôi hỏi lại: “Ý anh là bảo tôi cũng đi nuôi trai bao để cân bằng đạo đức hả?”
Anh ta: “…”
Im lặng.
Hồi lâu mới nói: “Anh sẽ cắt đứt với Lâm Việt.”
Ha, đồ chó hai mặt!
Tôi biết anh ta không dễ gì dứt với Lâm Việt.
Mấy hôm trước anh ta bỏ tôi giữa bệnh viện để chạy tới chỗ cô ta, vì Lâm Việt dọa tự tử.
Mà màn dọa chết này cũng được Lâm Việt “làm đẹp” lại thành văn thơ đầy nghệ thuật trên Weibo.
Câu chữ lãng mạn lắm: [Sau khi đánh mất anh, em sẽ không còn khả năng yêu ai nữa.]
Chuẩn câu: Biết khóc là có kẹo ăn.
Nhưng tôi thì block cô ta luôn rồi.
Xem nhiều quá sợ nhiễm cái kiểu làm màu đó.
11
Đám cưới tất nhiên không thể diễn ra như kế hoạch.
Tạ Trầm chỉ dám nói với bên ngoài là “hoãn cưới”.
Anh ta không chịu ký giấy ly hôn thuận tình, tôi liền thuê luật sư, nộp đơn ra tòa kiện ly hôn.
Chính lúc tôi nộp đơn, Tạ Trầm mới bắt đầu hoảng thật.
Anh ta lại cúi mình đến tìm tôi: “Mặc Mặc, anh chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, khi đó Lâm Việt tìm anh, anh uống chút rượu mới xảy ra chuyện hồ đồ như vậy.”
Tôi không buồn đáp.
Sau đó, anh ta cứ cách vài hôm lại đứng dưới nhà tôi đóng mấy màn “hoàn lương ăn xin tình yêu” khiến người ta nổi da gà.
Trớ trêu thay, chắc vì tôi đã chặn Lâm Việt nên cô ta không còn cách “báo cáo tiến độ” với tôi nữa, đành phải tự tìm cách khác để khiến tôi thấy ghê tởm.
Một lần, tôi làm thêm đến khuya.
Tạ Trầm đến đón tôi tan làm nhưng tôi vừa nhìn đã thấy trên cổ áo anh ta còn nguyên dấu son.
Đến mấy cảnh van xin hối hận cũng diễn không nổi, còn đòi làm gì nữa?
Tôi chỉ tay vào cổ áo anh ta hỏi: “Đây là cái gọi là ‘một đao cắt đứt’ với Lâm Việt hả?”
Tạ Trầm: “…”