Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/709KyQ8s3U

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Tôi nói thẳng: “Tạ Trầm, chia tay cho đẹp đi, đừng làm tôi buồn nôn nữa. Anh biết rõ tính tôi mà, tôi chưa từng ăn lại cỏ đã nhổ.”

Sau nửa tháng, Tạ Trầm cuối cùng cũng yên lặng.

Chắc bận đi cãi nhau với Lâm Việt.

Chỉ vài hôm sau, tôi nhận được tin nhắn của Lâm Việt: [Mặc Mặc, sao chị không chết đi.]

Tôi bình tĩnh mỉa lại: “Sao? Đòi chết dọa người giờ không xài được nữa hả?”

Chắc vì cô ta không ép được Tạ Trầm ly hôn với tôi nên mới hằn học vậy.

Rồi cô ta còn hẹn gặp tôi ở quán cà phê dưới công ty, nói là có chuyện quan trọng.

Ban đầu tôi không muốn đi.

Nghĩ lại thì thôi, coi như đi xem thêm sự đa dạng của giống loài người cũng được.

Thế là tôi đồng ý.

Cô ta tới để đâm thẳng vào lòng tôi.

Tạ Trầm từng nói với tôi rằng chuyện quay lại với Lâm Việt chỉ vì anh ta say, là cô ta tự sấn đến.

Nhưng sự thật là hơn một năm trước Lâm Việt về lại thành phố A chính là do Tạ Trầm đưa về.

Năm đó anh ta đi công tác đúng thành phố cô ta ở, là anh ta chủ động tìm cô ta.

Lâm Việt ngọt ngào kể: “Chị biết Tạ Trầm nói gì khi tìm tôi không?”

Không đợi tôi trả lời, cô ta tự đáp: “Anh ấy nói năm đó không cưới tôi là tiếc nuối lớn nhất đời anh ấy. Nếu có thể làm lại từ đầu, anh ấy thà không cần phú quý hiện tại cũng muốn đi cùng tôi, cùng tôi kết hôn.”

Cô ta cười đắc thắng.

Một trò đổi tiền lấy tình mà cô ta tự bẻ thành tình yêu vĩ đại.

Tôi vốn tâm trạng đã tệ, nghĩ đến chuyện bị Tạ Trầm lừa dối hơn một năm thì càng tệ hơn.

Nhìn cái điệu cười của cô ta tôi thấy chướng mắt nên hỏi lại ba câu: “Giờ Tạ Trầm đã cưới cô chưa?”

“Nếu thật sự yêu cô, sao anh ta lại đi đăng ký với tôi?”

“Nếu hai người là tình yêu đích thực, sao anh ta tới giờ còn không chịu ly hôn với tôi?”

Nụ cười của cô ta cứng đơ trên mặt.

Tôi tự trả lời luôn: “Cô cần tiền của anh ta. Anh ta thì thích cái mới mẻ của năm xưa chưa xài hết, hoặc chỉ là cơn cựa quậy vì chưa chiếm được. Một vụ ngoại tình chó cũng ngửi không thèm, bẩn thỉu rẻ tiền mà cô dám gọi đó là tình yêu. Chó nghe còn ‘ẹ’ một tiếng.”

Lâm Việt: “…”

Cô ta bắt đầu rít lên gần như điên: “Mặc Mặc, sao chị không chịu buông tha cho Tạ Trầm chứ!”

Tôi liếc xéo: “Làm tiểu tam mà còn mặt dày đòi chính thất nhường chồng, tôi sống từng này tuổi cũng mới thấy. Đừng khiêu khích tôi nữa, không thì tôi cho cô thân bại danh liệt đấy.”

Nghĩ vậy vẫn chưa hả giận, tôi thẳng thừng dội thêm: “Với lại, hiện tại là Tạ Trầm tự nhận thấy cô vô dụng, chỉ kéo anh ta xuống nước nên mới tìm tôi níu kéo. Là anh ta quấn tôi, không phải tôi níu anh ta. Hiểu chưa? Nếu cô giỏi thật thì mau dỗ anh ta ký đơn ly hôn. Một ngày chưa ly hôn, một ngày tôi còn thấy ghê tởm.”

Mặt Lâm Việt tái xanh.

Ha! Một kẻ vô dụng sống nhờ đàn ông.

Nhưng để ly hôn nhanh hơn, tôi còn “tốt bụng” chỉ đường: “Thay vì lết qua đây bị tôi mắng, cô nên nghĩ cách lấy lòng mẹ chồng tương lai đi.”

12

Xong trận chửi nhau với Lâm Việt, tôi ra khỏi quán thì vừa vặn gặp Tống Viễn.

Không rõ anh đã nghe được bao lâu, mặt mũi nhìn tôi một lời khó nói.

Anh nói: “Cô nhịn được vậy à? Tôi mà là cô lên thẳng tát hai phát cho tỉnh mộng.”

Tôi lườm anh: “Tôi không muốn vào đồn công an, làm ầm lên mất mặt công ty lắm.”

Tống Viễn gật gù: “Ừ nhỉ, công ty còn có phần của tôi, không xúi bậy được.”

Tôi: “…”

Anh cứ khăng khăng kéo tôi đi ăn trưa, thực chất là để hóng hớt.

Còn bày đặt lôi vai trò cổ đông ra ép tôi: “Chuyện này tôi có quyền được biết đấy nhé. Cô là lãnh đạo công ty, chuyện với Tạ Trầm nếu xử lý không ổn tôi còn biết đường phòng ngừa rủi ro, rút vốn sớm.”

Tôi: “…”

Anh nói tiếp: “Cô còn nhớ không, ngày xưa tôi chịu đầu tư cho cô vì biết cô đúng kiểu cuồng công việc, chắc chắn giúp tôi kiếm lời. Ba tôi còn can: Đừng ngu tin lời con gái mà mất tiền đấy.”

Đúng là vậy.

Tống Viễn là kiểu thiếu gia nhà giàu nhưng quyết tự lập không muốn ăn bám.

Ngày xưa muốn kéo anh góp vốn, tôi phải uống ba bữa mới rủ được.

Hơn một tháng rồi, tôi cũng chưa từng kể với ai chuyện tôi – Tạ Trầm – Lâm Việt.

Nay bị ép quá, tôi tuôn hết cho anh nghe.

Kể luôn chuyện Tạ Trầm dạy đời tôi câu: “Giới này có khối ông nuôi bồ nhí, cưới rồi mỗi người tự do.”

Tống Viễn nghe xong cười nhạt: “Yêu đương làm hại đầu óc, Tạ Trầm làm vậy còn tính người không đấy?”

Quá rõ còn gì.

Nếu Tạ Trầm còn chút nhân tính đã sớm ly hôn để tôi khỏi mệt mọi rồi.

Chứ còn đe dọa bắt tôi “ra đi tay trắng” – ngu mới nghe.

Tống Viễn thấy tôi chùng mặt lại, nói thêm: “Đừng để nó PUA cô, giới này lắm cặn bã thật nhưng không thiếu đàn ông tử tế đâu.”

13

Vì chuyện tôi và Tạ Trầm tan vỡ, dù hai bên không công khai lý do hủy cưới nhưng công ty vẫn bị ảnh hưởng.

Chỉ hơn một tháng, ba hợp đồng lớn của tổng công ty đều hết hạn mà không ký được tiếp.

Ba vụ đó đều do tôi đứng ra ký ban đầu.

Đối tác sợ hai đứa tôi chia tay, công ty lộn xộn sau này nên dè chừng.

Dân làm ăn ai chẳng tính kỹ.

Thế là Tạ Trầm lại mò đến tìm tôi.

Vừa mở miệng đã muốn “hỏi tội”: “Mặc Mặc, cho dù chúng ta ly hôn thì em cũng không cần hại công ty như vậy, công ty cũng từng là tâm huyết của em mà.”

Tôi: “?”

Nói như tôi phá công ty không bằng.

Anh ta quên hả?

Hơn tháng trước còn mồm năm miệng mười đòi tôi ra đi tay trắng cơ mà.

Với lại – lời lãi tổng công ty có liên quan gì tôi chứ?

Tôi nhìn anh ta như nhìn sinh vật lạ: “Anh ở với chó lâu quá, học được thói thấy ai cũng sủa à?”

Tạ Trầm: “…”

Biết tôi nói vậy tức là tôi không hề làm gì sau lưng anh ta, Tạ Trầm hạ giọng: “Mặc Mặc, xin lỗi.”

Sau đó lải nhải một tràng xin lỗi, nói lời hay.

Mục đích chỉ có một – muốn tôi ra mặt cứu vớt mấy cái hợp đồng.

Tôi lại đặt tờ đơn ly hôn trước mặt anh ta: “Ký cái này đi. Ly hôn xong, không làm tôi buồn nôn nữa thì có khi tôi còn nghĩ giúp anh.”

Tạ Trầm: “…”

Chắc anh ta cũng hiểu tính tôi – thù dai trả đủ.

Nếu thật sự ly hôn rồi, đừng nói giúp ký lại hợp đồng, tôi không đập tiền mở công ty cạnh tranh đã là may.

Nên anh ta lại từ chối ký.

Nhưng tôi biết, chẳng bao lâu nữa chính anh ta sẽ cầu xin ly hôn.

Cùng lắm một tháng.

Vì tôi vừa nhận được tin nhắn của Lâm Việt – vẫn cái giọng khiêu khích: [Mặc Mặc, đắc ý được mấy ngày thôi, tôi nhất định sẽ khiến Tạ Trầm ly hôn với chị.]

Cô ta tự tin cũng có lý do – cô ta mang thai rồi.

Còn rất biết điều đi lấy lòng mẹ Tạ Trầm.

Biết uốn mình trước mặt bà già đó, để bà ta đóng vai “thái hậu” cho thỏa, so ra ăn đứt cái dạng cứng đầu mồm độc như tôi.

Giờ cô ta còn bụng bầu, mẹ Tạ Trầm mừng như Tết, lập tức về phe cô ta.

Thật ra cũng phải cảm ơn cô ta, cuối cùng cũng làm được một chuyện có ích.

14

Quả đúng như tôi đoán.

Mới nửa tháng sau, Tạ Trầm đã tự đến tìm tôi bàn chuyện ly hôn.

Nhưng mặt dày tới mức vẫn đòi tôi ra đi tay trắng.

Anh ta nói: “Mặc Mặc, cô đã quyết ly hôn thì trừ phi cô ra đi tay trắng, tôi mới chịu ký. Tôi chỉ có thể nhượng bộ không đòi lại căn hộ lớn ở Quảng trường Thành phố trước đây tặng cô thôi.”

Còn giả vờ nghĩ cho tôi: “Cô cũng muốn dứt khoát với tôi mà? Nếu không nhả cổ phần công ty ra thì chúng ta còn ràng buộc hoài, đúng không?”

Tôi nhìn gương mặt lạnh lùng đang ngồi đối diện, đàm phán như thương vụ buôn bán.

Ngay khoảnh khắc đó, chút tình yêu cuối cùng dành cho anh ta cũng tan biến sạch.

Hóa ra tôi chưa từng thật sự hiểu con người này.

Tôi nhìn anh ta với ánh mắt như nhìn thằng ngốc: “Trước khi đến đây anh ghé chuồng lừa hả?”

Mặt Tạ Trầm thoáng giận: “… Mặc Mặc.”

Tôi vẫn thản nhiên: “Nếu không sao nói chuyện y như bị lừa đá vào đầu vậy.”

Anh ta định nổi đóa nhưng tôi chặn trước: “Tạ Trầm, từ lúc biết anh cắm sừng tôi đến giờ, tôi có lên báo bôi nhọ anh câu nào không? Có công khai anh ngoại tình chưa? Anh nghĩ nếu tôi muốn chơi kiểu lưới rách cá chết, vạch chuyện anh cặp bồ cho báo chí, mấy cái hợp đồng trước kia tôi giúp ký sẽ bị ảnh hưởng thế nào?”

Tạ Trầm: “…”

Tôi chửi thẳng: “Mặt dày đến mức ngoại tình còn đòi tôi ra đi tay trắng?”

Càng nói càng tức, tôi dằn mặt luôn: “Tôi nói cho anh biết – chia tay đẹp thì chia, còn không thì xé luôn, mai tôi cho truyền thông đăng tin anh ngoại tình, bồ nhí có bầu, còn muốn đuổi vợ cùng khởi nghiệp ra đường tay trắng. Anh muốn mất mặt thì tôi cho anh mất luôn. Kéo cả hai bên rớt mặt xuống biển cũng được.”

Tạ Trầm: “…”

Anh ta có vẻ hơi bất ngờ.

Chắc tưởng tôi còn chưa biết Lâm Việt đang mang thai.

Nếu không phải ly hôn kiện tụng quá mất thời gian mà anh ta cứ dây dưa thì tôi thật không muốn gặp mặt nữa.

Tùy chỉnh
Danh sách chương