Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đúng là ly hôn mới nhìn ra hết nhân phẩm con người.
15
Sau một tháng trời kéo co giằng co, cuối cùng cũng xong đơn ly hôn.
Ly hôn xong, tôi vẫn ở lại điều hành chi nhánh.
Tạ Trầm chắc sợ tôi lật kèo đá anh ta ra khỏi chi nhánh, hoặc làm gì hại anh ta.
Anh ta lập tức cải tổ công ty, cố nhét vào mấy người mà tôi từng cản trước kia – toàn họ hàng nhà mẹ anh ta để gây áp lực cho tôi.
Thậm chí để giám sát tôi.
Làm xong mấy trò đó vẫn chưa yên tâm, anh ta dứt khoát đề nghị mua lại cổ phần tôi đang nắm.
Vừa khéo, tôi cũng định bán.
Không muốn dính dáng gì nữa là một chuyện, chủ yếu nhìn kiểu anh ta quản lý, công ty sớm muộn cũng xuống dốc.
Muốn chết thì tự chịu, tôi không muốn bị vạ lây.
Hồi trước tôi với anh ta còn tính mở thêm chi nhánh thứ hai.
Giờ tôi muốn tự làm riêng.
Thế là tôi cứ thế hét giá gấp ba lần giá thị trường.
Tạ Trầm bị tôi chém sấp mặt, mặc cả vài lần rồi cũng nghiến răng chấp nhận.
Tôi thì chẳng cần làm gì nhiều, chỉ cần kín đáo nhắc khéo cho Lâm Việt.
Nếu tôi với Tạ Trầm còn dây dưa vì công ty, cô ta sẽ trở thành “nốt chu sa” trong mắt anh ta, còn tôi lại thành “bạch nguyệt quang”.
Mà cô ta tự biết chứ – đời nào thứ chưa có được chẳng thơm hơn?
Bài học đó cô ta nếm đủ rồi.
Chưa kể, cái thai trong bụng Lâm Việt đã được mẹ Tạ Trầm lén dẫn đi siêu âm – là con trai.
Lâm Việt bám lấy cái thai này, suốt ngày gây chuyện với Tạ Trầm.
Chỉ cần tôi và Tạ Trầm vì công việc gặp nhau là cô ta lại làm ầm lên.
Có lần hai đứa cãi nhau ngay trong văn phòng.
Cô ta hét: “Nếu anh thật sự muốn cắt đứt với Mặc Mặc thì sao không dứt khoát? Anh muốn tái diễn y chang trước đây với tôi hả? Cưới tôi rồi vẫn dây dưa với cô ta?”
Tạ Trầm gầm lại: “Tôi đã cưới cô rồi, cô thôi cái trò vô lý đi được không?”
Lâm Việt cũng rít lên: “Nhưng ngày xưa anh cũng từng làm vậy với cô ta đúng không?”
Heh, đúng chuẩn “tiểu tam lên ngôi” – cảnh giác còn hơn tôi trước đây.
Lần đó, cãi xong cô ta tức đến động thai, phải nhập viện.
Cuối cùng Tạ Trầm vì đứa bé mà chịu trả cái giá tôi đòi.
Ly hôn ba tháng, tôi cầm tiền rút khỏi công ty.
16
Rời khỏi công ty cũ, tôi dốc toàn lực chuẩn bị mở công ty riêng.
Tôi bận túi bụi, chẳng rảnh để quan tâm Tạ Trầm với Lâm Việt.
Nhưng không ngờ, đúng ba tháng sau ngày tôi rút vốn, Tống Viễn cũng bán tháo cổ phần rút ra.
Anh tìm tôi nói: “Nghe nói cô tính tự làm riêng? Cho tôi góp vốn một chân.”
Tôi hỏi: “Bộ không sợ mất tiền à? Đang ăn chia ngon lành tự dưng rút ra làm gì?”
Chi nhánh mấy năm tôi điều hành cũng không tệ, mấy cổ đông vốn đã hồi đủ cả vốn lẫn lời trong hai năm.
Giờ không phải đang hưởng lợi à?
Tống Viễn cười khẩy: “Không rút giờ thì đợi công ty bắt đầu lỗ mới rút à?”
Tôi: “?”
Anh cười lạnh: “Cô biết vì sao tôi không bao giờ hùn vốn với mấy thằng đầu óc yêu đương mù quáng hay mấy đứa chơi trò thánh mẫu không? Vì kiểu gì công ty cũng biến thành công ty gia tộc, nhét đầy bà con vô làm quản lý vô dụng.”
Hay thật.
Tôi còn tưởng Tạ Trầm chỉ nhét họ hàng mẹ anh ta vào để chọc tức tôi, ép tôi bỏ cổ phần.
Ai dè anh ta ngu thật.
Cả họ hàng nhà Lâm Việt cũng được nhét vô.
Còn đuổi hết mấy quản lý giỏi tôi từng dạy dỗ ra.
Tạ Trầm và Lâm Việt đúng là đại ân nhân.
Tôi vốn áy náy vì không thể rủ mấy quản lý cũ đi cùng.
Bọn họ bị đuổi ra, thế là tự chạy về phía tôi luôn.
…
Hai tháng sau, công ty mới của tôi chính thức khai trương.
Đêm khai trương, cổ đông và quản lý ngồi ăn mừng.
Tống Viễn không chỉ tự nguyện góp vốn mà còn rủ thêm ba tên bạn thân rich kid khác.
Lúc uống rượu, anh hất cằm về phía ba thằng kia, cụng ly với tôi cười: “Mặc Mặc, nhìn đi, toàn mấy anh độc thân tôi tuyển cho cô đấy. Toàn hàng ngon – vừa ngoan vừa hoang. Biết tranh thủ thời cơ nhé?”
Khóe miệng tôi giật giật, lườm anh.
Anh nháy mắt: “Không cần cảm ơn đâu. Thật sự muốn cảm ơn thì làm ơn kiếm nhiều tiền cho tôi nằm nhà cũng được chia.”
Tôi cạn lời: “… Cảm ơn nha, khó cho một người mê tiền còn bớt thời gian lo mai mối cho tôi rồi.”
Anh nhận luôn: “Chứ sao. Cô là cây tiền của tôi mà. Phải giữ kỹ. Nhớ kỹ nhé – có tiền thì bạn trai trong trường mầm non cũng có.”
Anh vỗ vai tôi: “Xa mấy thằng cặn bã với tiểu tam ra là đời sáng hẳn, nào, chúc mừng cuộc sống tươi đẹp sắp tới.”
Tôi: “…”
17
Tống Viễn nói đúng.
Xa được cặn bã và tiểu tam, cuộc sống tươi lên phân nửa.
Ví như, hai năm sau, tôi vui vẻ bước ra từ cuộc hẹn ký hợp đồng ở Quảng trường Thành phố, vừa khéo thấy Tạ Trầm và Lâm Việt đang cãi nhau.
Xem kịch vui, tôi thích lắm.
Nếu lúc đó có hàng bán hạt dưa thì chắc tôi mua hai túi ngồi nhai rồi.
Tôi dừng lại, hóng hớt một lát đã hiểu ngay.
Thì ra họ hàng bên Lâm Việt được Tạ Trầm cho vô công ty sau khi tôi đi đã thò tay biển thủ tiền.
Số tiền cũng không ít.
Ban đầu Tạ Trầm còn không biết.
Tên họ hàng đó tính đắp dự án sau bù vào nhưng dự án sau bị người ta cướp mất, tiền biển thủ không kịp trả lại nên vỡ lở.
Tạ Trầm truy tiền thì biết tiền đã bị tên đó nướng hết vào sòng bạc.
Cuối cùng Tạ Trầm dứt khoát kiện luôn.
Giờ tên đó ngồi bóc lịch trong tù.
Mà tên đó còn là cậu ruột Lâm Việt.
Khó trách Lâm Việt đứng giữa phố chửi Tạ Trầm không còn tình người.
Tạ Trầm cười khẩy: “Lâm Việt, tôi cho cô mặt mũi quá rồi đúng không? Năm xưa cô giở hết chiêu, thậm chí gạt tôi và mẹ tôi để gả vào đây, sao không nhắc chuyện tình người? Giờ chửi tôi vô tình? Vậy chia tay đi, cút càng xa càng tốt.”
Lâm Việt cứng họng, không dám nói gì.
Cũng đúng thôi.
Cô ta đâu dễ gì ép tôi nhường ghế để leo lên làm bà Tạ.
Ly dị xong thì ai nuôi nổi cô ta?
Tạ Trầm lúc trước còn có thể ép tôi ra đi tay trắng – với Lâm Việt chưa chắc nương tay.
Cô ta đâu có bản lĩnh tôi từng có.
Tôi quay sang hỏi Tống Viễn đang đi cùng để bàn dự án: “Ai giành mất dự án đó vậy? Tôi phải đi biếu quà cảm ơn mới được.”
Hôm nay vốn đi gặp ba Tống Viễn, anh đi cùng để dễ nói chuyện.
Tống Viễn nhếch mép: “Còn ai nữa, không phải cô à? Tháng trước tổng giám đốc Hoàng trực tiếp đi tìm cô ký đấy.”
Tôi ngớ ra.
Dạo này cướp dự án của công ty Tạ Trầm thành thói quen.
Anh ta đổi gần hết đội quản lý cũ tôi đào tạo nên hết hạn hợp đồng là bị người của tôi lôi đi.
Khách nhiều quá, tôi cũng không nhớ nổi.
Tôi gượng cười: “Ờ… Được rồi, tự thưởng cho mình món quà.”
Tống Viễn cười gian: “Nhớ phần tôi luôn nha. Hôm nay tôi còn hủy lịch hẹn với bạn gái để theo cô đi làm việc. Phải bù đắp cho tôi đấy.”
Tôi hừ nhẹ: “Tôi còn giúp anh né vụ coi mắt sắp đặt của nhà mà cũng lật lọng đòi ăn chia nữa hả.”
Tống Viễn: “…”
18
Cuộc sống chẳng bao giờ dừng lại ở một khung hình cố định.
Nó là một bộ phim dài tập.
Miễn là bạn chịu để tâm mà theo dõi.
Chưa đến một tháng sau, tôi bị cảm, đi bệnh viện thì đụng ngay cảnh Lâm Việt và mẹ Tạ Trầm cãi nhau tóe lửa.
Chuyện Tạ Trầm mắng Lâm Việt tâm cơ lừa cả anh ta lẫn bà già đó không phải bịa.
Một năm trước, Lâm Việt sinh con – là con gái.
Mẹ Tạ Trầm chửi người thì không kém con trai, câu nào cũng khó nghe nhất mà chọn.
Bà ta nổi điên: “Đẻ không ra con trai thì vô dụng. Cái thai trong bụng mày là đồ đẻ lỗ vốn, mau đi phá đi!”
Ồ, hóa ra Lâm Việt lại đang có bầu, lại dẫn nhau đi kiểm tra giới tính đây mà.
Có lẽ dạo này Lâm Việt bị ức nhiều quá, cũng nổ tung.
Cô ta gào lại: “Bà mắng con gái là của nợ lỗ vốn, chính bà không phải cũng là đàn bà à? Bà mắng ai đấy, đồ mụ già yêu quái!”
Mẹ Tạ Trầm không nhịn nữa, chửi ngược luôn: “Chửi mày đó con đĩ thối, đồ sao chổi! Nếu không phải tại mày, con tao đâu có bỏ Mặc Mặc cưới cái thứ có tội phạm trong nhà. Mau kêu nhà mày trả hết tiền thằng cậu mày tham ô, không tao cho mày đẹp mặt!”
Lâm Việt cũng chẳng vừa, đâm trúng chỗ đau: “Nếu không phải bà mơ làm Thái hậu thì bà chịu để Tạ Trầm ly dị Mặc Mặc cưới tôi à? Bà cũng chỉ vì cãi không lại Mặc Mặc thôi.”
Tôi: “…”
Cảm ơn nhé.
Cãi ba câu là mẹ Tạ Trầm giơ tay tát luôn.
“Chát” một cái, năm ngón tay in nguyên trên mặt Lâm Việt.
Tiện tay còn nắm tóc cô ta, vừa kéo vừa chửi: “Con đĩ còn dám cãi à, tao không đánh chết mày tao không làm người!”
Tôi nhìn mà nổi cả da gà.
Rồi dứt khoát móc điện thoại ra, chụp hình.
Tiện tay báo luôn công an.