Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

7.

Trên đường trở về khách sạn, trời đổ mưa.

Những giọt mưa lạnh lẽo thấm vào da thịt, như muốn xuyên thẳng vào tim tôi.

Lạc Dã đã đứng đợi sẵn ở cửa khách sạn.

Nhìn thấy tôi, anh từ trên xe bước xuống, che ô, trên mặt vẫn là nụ cười quen thuộc.

“A Thu, em vẫn không sửa được thói quen ra ngoài mà quên mang ô nhỉ?”

Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay đang cầm ô của anh.

Trên ngón tay ấy, anh vẫn đeo chiếc nhẫn năm xưa cầu hôn tôi.

Thật nực cười.

Nhưng tôi mệt đến mức chẳng thể cười nổi.

Chiếc áo khoác ướt sũng bám chặt vào người, khiến giọng tôi cũng run rẩy theo:

“Lạc Dã, anh còn muốn dày vò tôi đến mức nào nữa thì mới chịu dừng lại?”

“Tôi đã từng thích anh, từng dựa dẫm vào anh. Nhưng tôi chưa bao giờ làm bất cứ điều gì có lỗi với anh, đúng không?”

“Hôm kỷ niệm ngày yêu nhau, tôi đã chuẩn bị rất lâu rồi.”

“Món quà tôi tặng anh là từ số tiền tôi chắt chiu suốt nửa năm mà có được.”

“Lúc đó, tôi còn nghĩ, sắp được nhận chính thức rồi, sau khi ổn định, chúng ta có thể thuê một căn hộ rộng rãi hơn một chút.”

“Tại sao?”

Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy đau đớn.

“Tại sao anh nhất định phải đối xử với tôi như vậy? Tại sao lại là tôi?”

Lạc Dã không trả lời.

Anh chỉ nhìn xuống tay tôi, rồi hỏi ngược lại:

“Nhẫn đâu?”

Chiếc nhẫn anh từng dùng để cầu hôn tôi trong căn phòng trọ chật hẹp ấy, tôi đã đeo suốt sáu năm.

Không phải anh chưa từng mua cho tôi chiếc nhẫn khác, nhưng tôi chỉ thích chiếc đó.

“Vứt rồi.”

Tôi quay người, bước thẳng về phía khách sạn.

“Muốn làm gì thì tùy anh.”

“Lạc Dã, câu trả lời của tôi sẽ không thay đổi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương