Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Tôi không quay lại chỗ ngồi nữa, gửi tin nhắn cho Tô Việt, mượn cớ không khỏe để rời đi sớm.
đêm thu lướt qua mặt, mùi thơm nhè nhẹ của hoa quế.
Khoảng cách chỉ hơn một cây số, tôi chậm rãi đi bộ dọc bờ sông về .
hơi nước của dòng sông phả vào mặt, khiến tóc dính vào má, cũng làm gợn lên những xao động vừa tạm lắng trong lòng.
Tôi đầy ắp tâm sự, qua những con phố quen thuộc, trở về dưới tòa chung cư của mình.
Vừa định vào, một xe hơi màu đen dừng ngay trước mặt tôi.
Cửa xe mở , Cố Đình Chiêu sải từ trong xe xuống.
Tôi không hiểu sao anh lại đột ngột xuất hiện ở đây.
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, anh đưa một thỏi son:
“Em để quên ở quán bar, anh trả lại.”
“Ừm, còn một chuyện nữa hỏi — em có tiện chuyện một không, Thư Ý?”
9
Chúng tôi đứng ngay bên hành lang trò chuyện.
Đây là một khu chung cư cũ kỹ, hành lang chật hẹp, lớp sơn tường bong tróc, tay vịn cầu thang loang lổ vết gỉ.
Cố Đình Chiêu đưa nhìn quanh, hỏi tôi:
“Những năm qua… em không được tốt lắm phải không?”
Có lẽ anh cảm nơi quá tồi tàn.
Nhưng ở cái thành phố đất chật đông , tôi có thể mua được một căn hộ hơn trăm mét vuông thuộc khu vực có trường học tốt, dù là cũ thì cũng là một điều rất đáng tự hào rồi.
Cuộc hiện tại thật khá ổn.
Ban ngày tôi đi làm, Bùi Hi trường mẫu giáo.
Buổi chiều tan làm tôi đón con về, tôi nấu ăn, con thì chạy loanh quanh phụ tôi lặt rau, dọn bàn.
cuối tuần, mẹ tôi sẽ đưa thằng về quê chơi mấy hôm — trẻ con cũng cần tiếp xúc với thiên nhiên.
Giai đoạn khó khăn nhất là khi chia tay với Cố Đình Chiêu.
đó tôi thai ba tháng, ốm nghén dữ dội, ăn gì cũng buồn nôn, thường xuyên ôm lấy thùng rác nôn mức không còn sức.
Có lẽ vì thai tâm trạng cũng nhạy cảm, cộng thêm hiệu ứng cai nghiện chia tay, cả tôi cứ lơ ngơ, mơ hồ.
Nhìn mèo hoang bên đường cũng khóc, thổi rụng hoa cũng khóc, nhìn máy bán nước cam cũng khóc.
Bùi Hi đời, nuôi một đứa trẻ vừa tốn sức vừa tốn tiền.
Tôi bận bịu chăm con, lại phải nghĩ cách kiếm tiền nuôi cả hai mẹ con, còn thời gian buồn bã nữa.
Tôi cười, kéo áo choàng sát vào , nhẹ nhàng trả lời:
“Cũng ổn lắm.”
“Đừng nhìn ngoài xập xệ thế , bên trong tôi sửa lại hết rồi, ở rất thoải mái.”
Anh nghiêng nhìn tôi, đêm thổi rối mớ tóc lòa xòa trên trán anh, giọng trầm thấp:
“Thư Ý, mấy năm nay… anh không tốt lắm.”
“Anh dồn toàn bộ sức lực vào công việc, không dám để bản thân nghỉ ngơi dù chỉ một chút.”
rồi, anh xắn tay áo lên.
Dưới ống tay sơ mi, là một sợi dây chỉ đỏ.
Đó là dây tôi từng đùa vui tết cho anh hồi còn đại học.
đeo lên, tôi còn trêu:
“Sợi chỉ đỏ nối liền nhân duyên đấy. Đeo vào rồi thì không được tháo xuống nữa đâu nhé.”
Dây chỉ mua rẻ tiền, phai màu từ lâu, vậy anh vẫn chưa từng tháo .
Một góc nào đó trong tim tôi bỗng nhói lên dữ dội.
đêm thổi qua, cuốn những lá khô trên nền đất, một lá vàng nhạt bay vướng lên tóc tôi.
Anh đưa tay , như vô số lần trong quá khứ, cúi lấy lá xuống giúp tôi.
Động tác quá đỗi quen thuộc, mức chính anh cũng sững lại một thoáng.
Tay anh dừng lại trên tóc tôi một giây, rồi dịch xuống bên tai, vén mớ tóc rối giúp tôi.
Trong hành lang cũ kỹ, ngón tay ấm nóng của anh lướt nhẹ qua vành tai tôi.
Mùi hoa quế lặng lẽ len vào không khí chật chội, anh cúi xuống, giọng run nhẹ:
“Thư Ý, anh rất nhớ em.”
Trán anh gần như chạm vào trán tôi.
Đúng đó, cầu thang bỗng vang lên tiếng chân “bịch bịch bịch”, là Bùi Hi đang lạch bạch chạy từ xuống.
Còn chưa , giọng trẻ con non nớt vang lên trước:
“Mẹ ơi, con mẹ về từ nãy rồi, sao mẹ còn chưa vào ?”
Trong ánh sững sờ của Cố Đình Chiêu, thằng lao thẳng vào vòng tay tôi.
10
Có lẽ vì con trai mẹ, Bùi Hi trông rất tôi.
Lại Cố Đình Chiêu chút nào.
Cố Đình Chiêu nhìn thằng , một lâu mới hoàn hồn lại, do dự hỏi tôi:
“Là… con của em à?”
“Ừ, con của em.”
Một lát , anh gật .
“Hồi đó chia tay, em gia đình đang giục cưới. Bây giờ năm năm trôi qua, cũng kết hôn, sinh con rồi.”
“Chồng em đâu? Anh ấy đối xử với em có tốt không?”
Tôi biết anh hiểu lầm rồi, nhưng tôi không định giải thích.
Thời đại học như một ốc đảo của tình yêu, còn khi chân vào xã hội, chúng tôi còn thuộc về cùng một thế giới nữa, huống hồ anh còn có hôn ước sẵn.
Giải thích nhiều quá… qua chỉ khiến cả hai lưu lại ảo tưởng thôi.
Tôi gật :
“Cũng tốt lắm, cuộc khá ổn định.”
Anh không gì nữa, chỉ cúi nhìn Bùi Hi.
Bùi Hi cũng đang nhìn anh, đôi to tròn đen trắng rõ ràng, lễ phép chào:
“Cháu chào chú.”
Anh bật cười, ánh trở dịu dàng hơn hẳn, cúi xuống ngang tầm với thằng .
“Cháu mẹ cháu thật đấy.”
“ con, cháu mấy tuổi rồi?”
Bùi Hi hơn bốn tuổi, nếu trả lời thật thì khác nào thừa nhận thằng là con ruột anh.
Tôi không dây dưa thêm nữa.
tranh thủ trả lời trước khi Bùi Hi kịp mở miệng:
“Ba tuổi.”
Bùi Hi không phản bác, chỉ nhìn tôi với ánh ngơ ngác đầy khó hiểu.
Cố Đình Chiêu cũng không hỏi tiếp, chỉ quay về xe.
Một lát anh trở lại, trên tay cầm một phong bao lì xì đỏ: