Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

Tôi nhét quyển toán cao cấp vào túi, rồi lại bị chính nó đạp vào hố.

Uống say còn chui vào làm bài tập, đúng là tự hại mình muốn trọc đầu luôn.

rầu muốn khóc thì tôi liếc thấy trước mặt có một anh đẹp trai đeo kính, bảng tên lồ lộ ghi: nghiên cứu sinh tiến sĩ của Đại học A.

Học bá mà!

Tôi liều một phen, lảo đảo bước lại gần.

Tôi mặc kệ vẻ mặt hơi ngơ ngác của anh ta, chỉ vào mớ đề toán trên ghế sofa sau lưng, hỏi thẳng luôn: “Anh làm được không?”

Vừa dứt lời, không khí như đông cứng lại.

Anh ta khựng lại một chút, hình như còn khẽ cười, ngồi dậy nghiêng đầu nhìn tôi.

Bạn bè xung quanh kéo nhau lại gần, rần rần trêu: “Ghê ghê, có người dám bắt với Kỷ kìa.”

Đầu tôi ong hết cả lên, chỉ thấy rất gấp, sợ anh ta chối nên vàng năn nỉ: “Tôi trả tiền được mà.”

Cả đám lại cười hô hô.

Anh nhíu mày, liếc mắt cảnh cáo mấy đứa bạn: “Cô say rồi, đừng đùa .”

Tôi nghiêm túc thật đấy!

Thấy anh ta không , tôi lập tức lôi bài tập toán cao cấp ra đập lên bàn, “Làm không?”

Đúng nhạc tắt, sự im lặng đột ngột vang như sấm bên tai.

Ai nấy đều trông như thấy ma.

Anh họ Kỷ nhướng mày, nhìn cuốn sách giáo trình trên bàn rồi hỏi như suy nghĩ: “Sinh viên Đại học A ?”

Tôi gật đầu lia lịa.

Thấy anh có vẻ dao động, tôi vã van nài:

“Tôi chỉ biết đáp án thôi.”

“Trợ giảng mới đến của lớp bọn tôi chịu lắm, hôm nay không nộp là toi.”

Nói , anh nhướng mày cao hơn , hình như cũng bị bất ngờ bởi sự trùng hợp , hỏi lại: “ chịu?”

Rồi vừa buồn cười vừa bất lực nhìn tôi: “Tên là gì?”

Tất nhiên tôi không thể anh biết tên thật, liền nghẹn ngào nói: “Tôi tên là Tuấn Đại!”

2

Mấy người bạn của anh nhịn cười đến điên, có người cười lăn ra ghế sofa.

Thi nhau trêu: “ chưa, người ta bảo cậu chịu đấy?”

Nhạc hơi ồn, tôi cũng không rõ.

nhờ tôi lỳ quá, Kỷ vẫn cầm bút lên làm bài.

Tôi cảm động muốn quỳ lạy luôn.

Ánh đèn chớp tắt hắt lên một bên mặt anh, tôi nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy đề thì mà người thì quá đẹp.

Làm gần , tôi bắt đầu mò tìm trong balo trả tiền cho anh.

balo hôm nay kỳ lạ lắm, xếp chẳng giống tí nào với cái tôi nhớ, lục mãi không thấy tiền đâu.

“Bên túi phụ có tiền đấy.” Giọng anh lười biếng mà quen thuộc vang lên bên tai tôi.

Ồ, thì ra là bên túi phụ. Tôi vàng lục tìm, quả nhiên thấy một đống tiền, dúi hết vào tay anh rồi hỏi: “Sao anh biết tiền ở thế?”

Có lẽ vì khoảng cách quá gần, tôi nhìn thấy ánh đèn phản chiếu trong mắt anh thành một vòng sáng rất đẹp, cả người như phát sáng.

Đúng là tiến sĩ có khác!

Không chỉ biết làm bài, đến tiền tôi đâu còn rõ .

Anh nhìn xấp tiền tôi vò nát thành cục, khóe môi hơi cong lên, “Vì là balo của tôi.”

Sau đó lại thêm một trận cười lớn vang lên.

Cả đám thi nhau trêu: “Xài tiền mình làm bài mình giao, Kỷ ơi đáng khoe cả đời đấy ha ha!”

Tôi không hài lòng, cau mày phản bác: “Tôi sẽ trả tiền thật mà!”

Kỷ ôm trán, dắt tôi ra ngoài, thuận miệng nói: “Ừ, cứ ghi nợ , sau có khối dịp trả.”

3

Sau đó thì tôi không nhớ gì , tỉnh dậy thấy nằm trong ký túc xá rồi.

Tôi đơ người hai giây, vàng mở điện thoại, thấy bài tập hôm qua được chụp rồi nộp.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, thầm tán thưởng học bá đỉnh thật.

định hồi tưởng lại chi tiết trò với anh thì bạn cùng phòng với ánh mắt hóng hỏi: “Cậu với trợ giảng có quan hệ gì đấy?”

Liên quan gì đến trợ giảng?

Tôi ngơ ngác, bạn cùng phòng ngạc nhiên: “Hôm qua trợ giảng đưa cậu về mà.”

Rồi như thêm dầu vào lửa, cô nàng tiếp tục: “Cậu còn níu áo người ta không cho , bắt người ta làm tiếp cơ.”

Rắc! Tôi thấy não mình teo lại.

Bỏ qua sự ám muội trong giọng điệu của bạn cùng phòng, tôi run run hỏi: “Trợ giảng lớp mình… họ Kỷ ?”

Cô nàng như không nổi: “Kỷ Thần Dần đó, hot boy lừng danh như thế mà cậu không biết tên hả?”

Aaaa!

Tôi đời rồi, cứ tưởng chỉ là một anh tiến sĩ bình thường, ai ngờ lại là trợ giảng chính chủ.

Tôi còn chửi anh ta là đồ biến thái…

Bạn cùng phòng còn chưa hỏi thì nhắn của trợ giảng sáng choang hiện lên: 【Bạn học Tuấn Đại.】

Chưa kịp hoàn hồn, nhắn thứ hai bật ra.

【Lên văn phòng một chuyến, phòng 303】

Hahaha tôi tiêu rồi, thế giới thật sự điên mất rồi huhu.

4

Tôi thấp thỏm bước vào văn phòng, vừa nhìn thấy giáo sư hiền hậu mỉm cười nói với một anh chàng đẹp trai.

Anh chàng đó trông quen quen, tôi run lên.

Không sai, chính là Kỷ Thần Dần.

Khác hẳn với dáng vẻ lười biếng dưới ánh đèn tối hôm qua, bây giờ anh trông khá điềm đạm, ánh nắng xuyên qua rèm cửa hắt lên người anh, tạo nên cảm giác xa cách hiểu.

Thấy tôi đến, cả hai người cùng ngẩng đầu, giáo sư lập tức nghiêm mặt lại hỏi: “Tống Nghi Thanh, bao giờ đổi tên ?”

Rồi chỉ vào phần chỉnh sửa trên máy tính: “Tên mới đặc biệt quá ha.”

Aaaa!

Người thì chết hôm qua, hôm nay mới được chôn.

Tôi nhìn ba chữ “ Tuấn Đại” to tổ bố trong ô tên, chỉ muốn đập đầu tự xử.

Giáo sư vỗ vai Kỷ Thần Dần, vừa tức vừa buồn cười: “ là sinh viên nói hôm qua thuê làm bài trong quán đó hả?”

Kỷ Thần Dần khẽ xoay cây bút giữa những ngón tay, không khẳng định cũng chẳng phủ nhận.

Giáo sư giận mà không nỡ mắng, bắt đầu dạy dỗ tôi, nói toàn lời chí tình chí lý.

Tôi càng càng xấu hổ, thành tâm xin lỗi, hối hận đến ruột gan xanh lè.

Kỷ Thần Dần vẫn bình thản, ánh mắt nghiêm lại: “Bài , hy vọng về làm lại. Phần của tôi có thể tham khảo.”

nhất định hiểu được.”

Anh nói tôi mới phát hiện bài hôm qua anh cho tôi hoàn toàn không đáp án, mà là hướng dẫn giải từng bước.

Tôi xấu hổ muốn độn thổ, chắc hôm qua tôi làm phiền quá nên anh mới chịu dưới ánh nhìn của bao người. anh vẫn không hại tôi, chỉ phần phân tích tôi học theo.

Anh thật sự… tôi khóc mất.

Tôi hại anh thê thảm như , mà anh vẫn không quên chỉ dẫn tôi học hành.

Tôi cúi đầu định cảm ơn, lại bỗng chú ý đến phần chân của anh, hình như có gì đó không giống chúng tôi.

Cả người tôi cứng đờ.

Nếu không nhìn nhầm, phần ống quần cuộn lên kia, hình như là chân giả.

Đầu óc tôi trống rỗng một , ngẩng lên sợ anh phát hiện mình nhìn thấy, lại đúng chạm vào ánh mắt dò xét của anh.

rồi, bị phát hiện rồi sao?

Trong khoảnh khắc đó, đủ thứ cảm xúc dồn lại, tôi chẳng biết nói gì.

Kỷ Thần Dần vẫn giữ vẻ điềm nhiên, cười nhẹ như trêu: “ sợ tôi đến ?”

Tôi lắc đầu như điên, chân thành nói: “Không có! trợ giảng là người tốt mà.”

Lần tôi nói thật.

Trước tôi chỉ nghĩ anh nghiêm khắc, giờ thì hình tượng anh trong tôi cao lớn hẳn.

Ánh mắt Kỷ Thần Dần như có ý cười, hỏi lại: “ ?”

Tôi vừa định gật đầu.

Anh cười rõ hơn, nói đầy ẩn ý: “ tôi nói mình là đồ chịu cơ mà.”

Tôi: …

Lật sổ ghi nợ nhanh thế?

Tôi luống cuống chào tạm biệt rồi chạy khỏi phòng.

Cái khoảnh khắc xấu hổ vừa rồi bị câu đùa đó che sạch sành sanh.

5

Buổi “phê bình” hôm đó kết thúc bằng việc tôi làm lại bài tập.

Trên đường về ký túc, đầu tôi cứ quanh quẩn ánh mắt buồn buồn của anh nhìn tôi.

Vừa bước vào cửa, bạn cùng phòng hét lên: “Trời ơi! Động lực duy nhất của môn học nghỉ rồi, trợ giảng đẹp trai nhà mình rồi!”

Cái cách nói… “ ”…

Kỷ Thần Dần nghỉ ?

Bạn cùng phòng ủ rũ mở nhóm lớp, thở dài: “ vốn chỉ được gọi đến giúp tạm thời, bản thân còn làm nghiên cứu sinh, áp lực lớn lắm, nghỉ cũng .”

Tôi thắc mắc: “Anh thật sự là nghiên cứu sinh ở khoa mình hả?”

Bạn tôi nhìn tôi như người tiền sử: “Trời đất ơi, bò nhà tớ còn chạy nhanh hơn tốc độ mạng của cậu đấy.”

“Kỷ Thần Dần! Học thẳng cử nhân đến tiến sĩ ở khoa Công nghệ thông , siêu cấp học bá, vừa trao đổi nước ngoài về năm ngoái.”

Sau khi bạn tôi giảng cho tôi hết lý lịch của anh.

Tới lượt tôi ngỡ ngàng.

Người giỏi thật sự thì việc gì cũng giỏi, vừa mã được vừa giải toán được, mà quan trọng là tóc còn rậm .

Không giống tôi, chỉ biết rụng tóc, não thì chẳng thêm tí nào.

Bạn tôi vừa lướt mấy bài đăng khoe thành tích của anh, vừa nói: “Mà không hiểu sao có người đồn ảnh bị bệnh gì đấy.”

Tim tôi nhói lên, bỗng nhớ tới cái chân lạnh băng đó, thật sự chỉ là đồn sao?

Xem hết các bài , bạn tôi kết luận: “Nhân vật nổi tiếng mà chẳng dính đồn nào.”

Nói đến , cô nàng đột ngột dừng lại, nhìn tôi đầy vẻ hóng hớt: “Cậu là người đầu tiên đấy.”

Tôi: …

Ngày hôm đó đúng là một tai nạn.

Dưới ánh nhìn như bầy sói đói của bạn cùng phòng, tôi đành thú nhận hết mọi hôm qua.

cười đến phát điên, rồi lo lắng hỏi tôi: “Cậu dám một mình vào luôn hả? Lá gan to dữ. Cậu tưởng là nhà cậu mở ?!”

Tôi chớp chớp mắt gật đầu: “Ờ, chị tớ mở thiệt.”

Bạn tôi chết lặng hai giây, rồi hét toáng lên như sét đánh ngang tai:

“Cái chuỗi nổi tiếng đó có bao nhiêu chi nhánh! mà tui lại sống với một bà giàu nứt vách không hay biết!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương