Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tối hôm đó, ký túc kéo nhau đến bar nhà tôi tiêu tiền.
Tất nhiên là ghi sổ tôi.
Từ đó tôi có biệt danh —
Chị Tuấn.
Họ tôi là “chị” duy nhất của đời họ, còn thường xuyên trong phòng diễn lại mấy trò từ cái tên “Từ Tuấn Đại”.
Hay , từ khỏi ngẩng đầu trước mặt tụi nó .
6
Quả nhiên lên lớp lần sau đổi trợ giảng , tôi hơi mất tập trung, nhưng nghĩ đến bản phân tích chi tiết kia thì lại lấy lại tinh thần học.
Đang nghiêm túc làm bài thì lật tung phòng vẫn không thấy tài liệu đâu.
Đang vò đầu bứt tai không biết để quên ở đâu, thì chị tôi gọi điện đến.
Chị hình như đang bận, ồn ào bên kia rồi dặn tôi: “Tối thứ Sáu có đứa nhờ chị dạy lập trình, chị đi công tác, em đi thay nhé.”
Tôi á?!
Tôi đi dạy trẻ con á? Đùa tôi chắc?
Tôi vừa từ chối, chị tôi liền nói tiếp:
“Chị trả tiền, một buổi một triệu, đi không thì ?”
Tôi tức quá bật lên một cái, nghiến răng: “Hai triệu!”
Tuy học lập trình của tôi cũng không tệ, nhưng dạy trẻ con, vẫn thấy hơi run.
Tôi chuẩn bị xong xuôi, đến đúng địa điểm, cố nặn ra một nụ thân thiện rồi nhấn chuông.
Cửa vừa mở, nụ của tôi đông cứng trên mặt.
Vì người mở cửa không khác chính là Kỷ Thần Dần trong bộ đồ ở nhà, cũng đang ngẩn ra nhìn tôi.
Anh như đang cố nhớ tên tôi, hơi ngờ vực hỏi: “Tống Nghi Thanh? Em đến tìm tôi à?”
Tôi câm rồi.
Lắp bắp nói: “Em đến dạy học cho bé con…”
Nói xong liền vội vàng lui lại xin lỗi: “Xin lỗi, em nhầm nhà rồi.”
Rồi quay người chạy.
Kỷ Thần Dần xong, đồng tử giãn ra, như bị sự thật nào đó đánh trúng, nhưng nhanh chóng ra vấn đề rồi gọi tôi lại: “Đừng chạy.”
Tôi lập tức dừng lại, nhìn anh.
Anh xoa thái dương, hỏi: “Chủ quán bar là của em?”
Tôi vẫn còn mơ hồ, thật thà đáp: “Là chị em.”
Kỷ Thần Dần như đang nói một mình: “ sao hôm đó dẫn em ra khỏi bar, lễ tân sát tụi mình.”
Tôi cũng kịp , tròn : “Anh quen chị em á?”
Kỷ Thần Dần gật đầu, tôi còn hỏi tiếp thì anh nghiêng người nhường chỗ: “Vào đi, ngoài lạnh.”
7
Thật sự là tôi chưa từng nghĩ lại có trùng hợp thế này.
Sau tôi trao đổi đủ kiểu, cuối cùng rút ra một sự thật.
Kỷ Thần Dần và chị tôi là bạn thân hồi đi du học, hôm đó đến bar là do chị tôi mời, thế là gặp đúng tôi đang phát điên.
Còn hôm , nhìn anh đang rót nước cho tôi, tôi thật sự cảm thấy thế giới này nhỏ quá trời.
Ban đầu chị tôi nhận lời dạy cho em gái của anh, cuối cùng lại để tôi đi thay.
Hay , cái vòng lô-gic kỳ quặc này khiến tế bào não tôi gần như cháy .
Kỷ Thần Dần đặt ly nước trước mặt tôi, ra hiệu uống cho ấm người.
Tôi nghĩ mãi rồi cũng không nhịn hỏi: “Thầy trợ giảng, anh giỏi thế sao còn cần chị em dạy hộ?”
Anh là cao thủ IT chính hiệu, khoa chẳng biết.
Kỷ Thần Dần ngồi xuống sofa, hơi nhíu mày: “Con bé đó chẳng bao lời tôi.”
cũng hợp lý, nhớ hồi nhỏ chị tôi dạy tôi làm toán mà tôi làm chị nổi điên suốt.
Ngừng lại một chút, anh tiếp: “Đừng căng thẳng gọi tôi là thầy mãi, gọi tên thôi.”
À đúng ha, nghĩ lại thì anh vẫn đang học tiến sĩ, chắc cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu.
Tôi còn đang nói nữa thì cửa đột nhiên mở, một bé gái mặc đồng phục học sinh nhảy chân sáo vào, thấy Kỷ Thần Dần liền khựng lại, lễ phép chào: “Chào anh.”
Giới thiệu qua loa một chút, rồi tôi cùng bé lên tầng học.
8
Không khí buổi học vô cùng dễ chịu, cô bé và anh trai như hai thái cực.
Năng động quá sức, ban đầu còn gọi tôi là cô Tống, sau chuyển sang gọi chị.
tiếng “chị” ấy quý giá cỡ nào chứ, tôi làm em gái lâu rồi, nằm mơ cũng muốn làm chị.
Thời gian trôi nào không hay, chuông báo hết vang lên, tôi vẫn còn hăng say giảng bài.
Tôi cùng bé Vi nô đùa đi xuống, hẹn gặp lại tuần sau.
Không ngờ Kỷ Thần Dần vẫn ngồi sofa trong phòng khách đọc sách, chưa rời đi.
Thấy tôi xuống, anh ngẩng đầu khỏi sách, ánh tôi chưa kịp né đụng ngay vào anh.
Anh mặc đồ ở nhà, trông gần gũi hơn hẳn, làm tan đi vẻ lạnh lùng thường ngày, nhìn ấm áp hẳn ra.
Anh bước đến đưa tôi ly nước: “Vất vả rồi.”
Tôi vẫn hơi ngại nói với anh, không dám nhìn thẳng, lặng lẽ cầm ly nước nhấp từng ngụm nhỏ.
Kỷ Thần Dần nhìn đồng hồ, đứng dậy nói: “Đi thôi, muộn rồi, tôi đưa em về trường.”
Bé Vi tò mò hỏi: “Anh sao này còn ở nhà ? Hôm không chấm công ở phòng lab à?”
Kỷ Thần Dần im lặng một , rồi đáp: “Tiện đường nên đợi một chút.”
Thì ra là… đợi tôi sao?
Tự dưng tim tôi ấm lên một chút, người này nhìn có vẻ lạnh lùng mà thực ra cũng ấm áp chứ bộ.
9
Tôi và bé Vi nói cực kỳ hợp nhau, con bé nằng nặc đòi tiễn tôi, thế là hai cùng lên xe của Kỷ Thần Dần.
Trên đường đi, có tôi với con bé ríu rít suốt, Kỷ Thần Dần vẫn im lặng như thường, có nhắc đến anh thì đáp đôi câu.
Không trách con bé sợ anh, tôi thầm nghĩ.
Lạnh như băng thế cơ mà.
tôi đang vui thì bé Vi bỗng “ơ” một tiếng, bật đèn pin soi vào khe ngồi.
Tôi tò mò cũng ghé lại nhìn .
Phát hiện ra một quyển sách bị nhét vào khe , méo mó đến mức khó tin.
Bé Vi hiếu kỳ , hỏi: “Anh! Sao anh nhét sách ở đây ?”
Thật lòng thì tôi cũng tò mò, vì bạn cùng phòng tôi từng nói Kỷ Thần Dần cực kỳ yêu sách, còn sạch sẽ, gọn gàng nữa, lý thì không thể hành hạ sách kiểu đó.
, anh cũng hơi ngạc nhiên, nhưng vì đang lái xe nên không quay lại, nói: “ lấy ra xem thử là đi.”
sự cho phép, tôi với bé Vi cố sức kéo quyển sách ra.
Lật bìa lên, ánh đèn pin vừa chiếu vào, tôi lập tức hóa đá tại chỗ.
Bé Vi cẩn thận đọc tên sách: “Tập bài tập Giải tích Toán cao cấp… sách đại học hả anh?”
Tôi: …
Nếu không nhầm thì, chữ gà bới kia là của tôi rồi.
Kỷ Thần Dần rõ ràng cũng nhớ ra, giọng mang ý : “Ừ, sách đại học.”
Bé Vi khó : “Của ? Nhìn chủ nhân sách này có vẻ là chẳng thích quyển này đâu.”
Em gái à, đừng hỏi nữa, chị em đây mồ hôi đầm đìa rồi.
Ký ức chết tiệt bắt đầu dội về.
Tối hôm đó anh đưa tôi về, vừa giảng đạo lý vừa tôi phải học hành nghiêm túc, tôi tức quá nhét đại quyển sách vào kẽ , muốn khuất cho đỡ phiền.
sao mấy hôm tìm hoài không thấy.
Kỷ Thần Dần hình như không nhịn nổi nữa, nhẹ, trêu: “Ừ, chắc là cực kỳ ghét môn này.”
Đủ rồi, đừng nói nữa.
đó tôi thật sự ghét, nhưng bây tôi quay đầu, là công dân tốt rồi!
Bé Vi còn lật tiếp, tôi vội giật lấy, sợ nó nhìn thấy tên tôi, lắp bắp giải thích: “Chắc là của bạn em, để em mang trả.”
Nó vẫn tò mò, rất khôn khéo phát hiện điểm bất thường: “Bạn chị? Sao lại ở trong xe anh em?”
Tôi: …
Trẻ con bây khó gạt thật sự.
Thấy không chối nữa, tôi đành cứng đầu nói: “Vì anh em cũng quen bạn đó.”
Rồi bản năng tìm cầu cứu, ngẩng đầu nhìn Kỷ Thần Dần, miệng lỡ lời cách bé Vi gọi: “Phải không anh?”
Kỷ Thần Dần gõ tay nhịp loạn trên vô lăng, như hơi bối rối, im lặng không đáp.
Tôi sợ anh không phối hợp, nói thêm thì—
Anh khẽ ho một tiếng, giọng có phần gượng gạo: “Ừ, tôi quen.”
Tôi thật sự muốn quỳ xuống cảm ơn anh cứu tôi một mạng.
Bé Vi nghiêng đầu nghĩ một , hình như vẫn thấy kỳ kỳ.
Đúng đó, tấm ảnh tôi từng kẹp trong sách rơi ra vì chịu không nổi.
Bé Vi nhanh tay nhặt lấy, nhìn kỹ rất lâu, lại thấy tôi có vẻ như đang giấu đó, cuối cùng như phát hiện bí mật động trời, kích động hỏi: “Anh! Là sách của chị dâu tương lai đúng không?!”
Tôi suýt bật khỏi , xua tay lia lịa: “Không phải đâu!”
Kỷ Thần Dần rõ ràng cũng bị suy nghĩ vòng vo của con nít làm cho bất ngờ, hơi ngượng, nhưng vẫn bình thản nói: “Không phải.”
Thấy tôi phản ứng mạnh thế, bé Vi gật gù như , cũng không hỏi nữa.
Sau đó nó nói tôi cũng tai này lọt tai kia, khóe liếc nhìn Kỷ Thần Dần đang lái xe, chẳng sao, cảm thấy tai anh đỏ hết lên rồi.
10
May sao cuối cùng cũng đến cổng trường an toàn, lần đầu tiên tôi thấy cổng trường thân thương đến .
Vội vàng mở cửa xe, để lại một câu “Tạm biệt” rồi chuồn lẹ.
Tôi loanh quanh ngoài sân vận động rất lâu, đợi tâm trạng dịu lại chịu về ký túc.
Vừa bước vào bạn cùng phòng tám về Kỷ Thần Dần, sáng rỡ: “Ê, hôm đại thần đó ở phòng lab có là lạ nè.”
Tôi giả vờ thản nhiên, thực ra tai dựng hết lên, bạn tôi biết nhưng không vạch trần, tiếp tục kể: “Ảnh gõ code mà sai lên sai xuống, đầy màn hình lỗi đỏ .”
Tâm trạng vừa bình ổn của tôi lại bắt đầu nổi sóng.