Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KtDRYGoTr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hôm nay, như thường lệ, tôi lại nhắn tin vô nghĩa cho anh:
“Dạo này tôi ngủ không ngon, bác sĩ bảo nên nằm trên bụng có sáu múi của anh.”
Không ngờ Tống Tử Cầm lại trả lời:
“Tôi không có sáu múi.”
Tôi cười đến chảy nước mắt, quay sang vỗ vỗ Mã Giai đang khóc vì xem phim bên cạnh:
“Cậu nhìn nè, Tống Tử Cầm bảo ảnh không có sáu múi! Mau lên diễn đàn đính chính lại đi!”
Tôi suy nghĩ một chút, rồi từ tốn gõ tin nhắn:
“Vậy anh có mấy múi? Một múi à?”
“6 múi.”
Trời ơi, có thật sáu múi luôn!
“Vậy lần sau cho tôi sờ thử được không?”
Tống Tử Cầm không trả lời nữa, còn tôi thì vẫn chưa hết thòm thèm. Nếu thật sự được sờ vào sáu múi kia thì…
Mã Giai ghé sang nhìn rồi cau mày khinh bỉ:
“Giang Vãn, cậu là ‘người dầu mỡ’ chuyển thế à? Cứ như chảy dầu vậy!”
Tôi nửa cười nửa không, lắc đầu:
“Dù sao thì người ta cũng chịu trả lời tin nhắn của tớ rồi nha.”
Dưới sự “cày cuốc” ngày ngày không ngừng nghỉ của tôi, cuối cùng Tống Tử Cầm cũng đồng ý bấm giúp tôi cái link Pinduoduo.
“Cảm ơn học trưởng, cuối cùng cũng rút được tiền rồi!”
“Rút được bao nhiêu?”
“200.”
“……”
Chưa đầy hai phút sau, bất ngờ Tống Tử Cầm gửi tôi một bao lì xì. Tôi mở ra — 200 tệ!
Kho báu trời ban!
“Học trưởng, cái này là…?”
“Cho cậu 200, đừng gửi link Pinduoduo nữa.”
“Vậy học trưởng, ngày mai em mời anh ăn cơm nhé?”
“Không được.”
“Ủa? Ứng dụng Pinduoduo bảo em là người may mắn nhất mà…”
“……”
Vài giây sau, Tống Tử Cầm lại nhắn một chữ:
“Được.”
Tôi phấn khích lao sang khoe với Mã Giai:
“Cậu tin không, vậy là tớ hẹn được Tống Tử Cầm đi ăn rồi đó! Còn ‘hốt’ được của anh ấy hai trăm đồng!”
Mã Giai há hốc mồm:
“Ý cậu là… cậu vừa tán đổ Tống Tử Cầm bằng cái kiểu đó hả? Còn lấy được của ảnh hai trăm tệ???”
Tôi gật đầu chắc nịch.
“Xem ra mấy chị em đang cưa cẩm Tống Tử Cầm lâu nay đều sai cách rồi… thì ra anh ấy lại mê con gái hài hước!”
Trang điểm lộng lẫy xong, tôi đứng trước gương ngắm dung nhan khuynh thành của mình, trong lòng đắc ý:
Hôm nay chắc chắn Tống Tử Cầm sẽ bị tôi hớp hồn cho coi!
Thấy giờ cũng gần tới rồi, tôi xách túi ra ngoài, tiện tay nhắn tin cho anh:
“Em ra ngoài rồi nha, gặp ở cổng trường nhé~”
“Ừ.”
Giờ này ở cổng trường người đông như mắc cửi, sáu giờ tối, đúng lúc mọi người tan học đi ăn, chen chúc qua lại.
Từ xa tôi đã thấy dáng người nổi bật giữa đám đông — là anh.
Ừ, cao như vậy đúng là dễ nhận ra.
Tôi vẫy tay về phía anh, rồi ngẩng cao đầu, dưới ánh nhìn chăm chú của bao người, bước về phía Tống Tử Cầm.
“Tống Tử Cầm, hôm nay em có đẹp không?” Tôi cười rạng rỡ, nghiêng đầu chờ đợi câu khen ngợi từ anh.
Anh im lặng một chút rồi nói:
“Đẹp.”
Tốt lắm, giá trị tinh thần được nạp đầy. Hôm nay là do tôi chủ động hỏi, sau này anh phải chủ động khen mới được nha!
Chúng tôi tới một quán ăn gần trường, tôi không chút ngại ngùng gọi luôn một phần… combo tình nhân.
Tống Tử Cầm nhìn tôi đầy ngạc nhiên.
“Nhìn gì mà nhìn, tiết kiệm chứ sao. Sinh viên nghèo mà, tiết kiệm được đồng nào hay đồng nấy!”
“Ừ, nghèo đến nỗi phải gửi link Pinduoduo xin giúp nhấn.”
“Ahahahaha…” Tôi không nhịn được bật cười, đúng lúc ấy, phun cả cơm vào mặt anh.
Tôi không dám nhìn ánh mắt giết người của Tống Tử Cầm, nhưng lại buồn cười quá, vội lấy khăn giấy lau giúp anh.
“Xin lỗi… thật sự là không cố ý đâu, hahaha…”
“…” Tống Tử Cầm nhíu mày, như thể bất lực:
“Tôi thấy em là cố ý.”
Tôi giơ tay thề thốt, mặt đầy chân thành:
“Em thề, thật sự không cố ý mà!”
Bữa ăn cứ thế trôi qua trong một màn oái oăm như vậy. Ăn xong, Tống Tử Cầm định về, tôi lại kéo tay anh không cho đi.
“Ăn xong còn không chịu thả người à?” Anh nửa cười nửa không nhìn tay tôi đang nắm lấy tay anh.
“Còn sớm mà, đi xem phim với em đi~”
Tống Tử Cầm nhìn vẻ mặt như cún con đáng thương của tôi, khẽ thở dài:
“Được rồi.”
Đợi đến khi tôi dẫn anh tới “rạp chiếu phim”, anh đảo mắt nhìn quanh căn phòng:
“Đây là chỗ em nói đi xem phim?”
Tôi có hơi chột dạ:
“Rạp chiếu phim riêng tư cũng là xem phim mà?”
“Một cái giường? Hai người nằm xem phim trên giường?”
Không biết từ lúc nào, không khí bắt đầu trở nên mập mờ, từng chút từng chút một thấm vào không gian.
Tôi nằm trên giường, nhìn khoảng cách như cả dải ngân hà giữa tôi và Tống Tử Cầm, bất giác trầm tư.
“Tống Tử Cầm, anh từng yêu ai chưa?” Tôi tìm cách bắt chuyện.
Nhưng anh chẳng buồn đáp, chỉ lạnh nhạt:
“Tập trung xem phim.”
Tôi rủ anh đến rạp riêng là để… xem phim thật đấy à? Còn “tập trung” nữa?
Không hiểu ý người ta gì hết!
Cảnh trong phim ngày càng mập mờ, lòng tôi cũng nhộn nhạo theo.
Mỹ nam ở ngay bên cạnh, hỏi sao không xao xuyến?
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKP2gKZZAY
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhị Ngưu ca thẳng thắn, “Ta bây giờ đang bán thịt lợn, trong nhà cũng khá giả lên .”
Bệnh của Ly Anh thể chần chừ , tìm Nhị Ngưu ca mượn hai lượng bạc.
Trước khi , Nhị Ngưu ca lén hỏi bằng lòng gả cho , cũng xiêu lòng.
Huynh bây giờ là hộ g.i.ế.c mổ, gả qua đó, trong nhà ngày nào cũng thịt ăn. Khi cung nữ trong cung, những món ăn ngon đều do các đại thái giám đại cung nữ ăn , cũng ăn mấy thịt.
Còn Ly Anh thì , vẫn nghĩ .
Ta cầm bạc mua thuốc, về sắc mang cho Ly Anh, chịu uống.
Toàn đau nhức, vô cùng tức giận, chống nạnh, “Đây là tiền vất vả kiếm , nếu ngươi dám đổ , sẽ tát ngươi đấy.”
Dưới ánh mắt ép buộc của , uống thuốc.
Chập tối Nhị Ngưu ca mang đến nửa cân thịt, cho thêm cháo, cũng cho Ly Anh ăn.
Ăn thịt bệnh mới mau khỏi .
Nhị Ngưu ca thấy Ly Anh, hỏi là ai.
Ta , “Biểu ca ở xa, đến tìm , ở nhờ mấy ngày.”
Không Nhị Ngưu ca tin .
Buổi tối và Ly Anh xây một ngôi mộ chôn quần áo di vật gò đất nhỏ phía , Ly Anh chôn những bức thư họa trong cái bọc của đó.
Khi mở cái bọc, mắt sát , xem bên trong vàng bạc gì , thấy là thư họa, hổ đến mức tự tát mấy cái.
“Ngươi cũng đừng nghĩ quẩn nữa, ngươi sống lớn đến phụ mẫu mới chết, năm tuổi mẫu còn, mười ba tuổi phụ cũng còn, nếu cũng thể cung nô tài. Ngươi xem chẳng vẫn sống .”
Ánh lửa tiền giấy chiếu sáng khuôn mặt Ly Anh, trong mắt nỗi buồn, yên lặng một hồi, một lời.
Ta nghĩ vẫn còn đau buồn như , nên đừng vội chuyện và Nhị Ngưu ca sắp thành cho .
Ngày hôm Nhị Ngưu ca đến giúp bọn sửa mái nhà.
Ta xa nhà mấy năm , mái nhà mấy chỗ dột, may mà mấy ngày nay mưa, nếu thì khổ .
Nhị Ngưu ca để lộ hình vạm vỡ, vác một cái thang tới.
Ly Anh mấy ngày nay khỏe hơn nhiều, đang ghế đá trong sân uống .
Nhị Ngưu ca đặt miếng thịt mang đến cho xuống, gãi đầu, lễ phép gọi Ly Anh một tiếng biểu ca.
Ly Anh nhấc mí mắt lên, đáp lời.
“Ngươi sửa mái nhà, mượn một cái thang là thể sửa , còn thuê đến gì.”
Nhị Ngưu ca vẻ mặt hàm hậu, “Ta do Ngân Đông thuê, chủ động đến giúp Ngân Đông sửa mái nhà. Thịt là mang đến tặng Ngân Đông và biểu ca ăn đó.”
Ly Anh lúc mới ngẩng mặt lên, chăm chú đánh giá Nhị Ngưu ca một lượt.
Nhị Ngưu ca ghé sát tai thì thầm, “Biểu ca của trông lạnh lùng quá , với , quá , thành ?”
“Biểu ca của vốn là sách, chút kiêu ngạo.”
Nhị Ngưu ca yên tâm, thông thường sách sẽ để mắt đến những kẻ nông dân chân lấm tay bùn như bọn .
Huynh trộn bùn, cho bùn thùng, bắc thang lên mái nhà, bắt đầu cẩn thận trát bùn lên mái nhà, trát xong trải một lớp rơm dày lên, như , nếu mưa nhỏ thì cũng vấn đề gì.
Một thùng bùn dùng hết, Nhị Ngưu ca xuống lấy thêm một thùng nữa.
Ngược là Ly Anh mở miệng, “Như phiền phức quá, ở lấy bùn sẵn, ngươi tìm một sợi dây kéo bùn lên là .”
Thái tử Điện hạ đang lấy bùn, đành đun nước nấu cơm.
Vừa buổi trưa giữ Nhị Ngưu ca ở ăn cơm.
Cắt miếng thịt do Nhị Ngưu ca mang đến thành lát mỏng, cho dầu nồi, thêm tép tỏi và hoa tiêu phi thơm, cuối cùng cho thịt lát , xào nhỏ lửa cho mỡ, thêm cọng hoa tỏi non xào.
Làm thêm một bát canh cải trắng thịt lát.
Nhị Ngưu ca sửa xong mái nhà, mặt đầy mồ hôi, tay dính đầy bùn, dùng ống tay áo lau mồ hôi khiến mặt cũng dính đầy bùn.
Ta định lấy khăn tay lau mồ hôi cho Nhị Ngưu ca, Ly Anh liền mở miệng, “Ta khát .”
—
Khát thì ngươi tự rót nước mà uống, đồ của nợ.
Chưa kịp rót nước, cầm một cái cốc lên uống một ngụm.
Ta vội vàng, “Đó là cốc của !”
Ly Anh liếc mắt một cái, “Ồ, cầm nhầm.”
Rõ ràng cốc của ở bên chỗ , cốc của ở bên cạnh , thể cầm nhầm .
Sắc mặt Nhị Ngưu ca chút khó coi, nhưng cũng tiện gì.
Buổi trưa bọn ăn cơm ở bàn đá trong sân.
Ta bưng thức ăn lên, bưng một đĩa bánh bao.
Nhị Ngưu ca ngửi mùi, “Ngân Đông, nấu cơm ngon thật đó, nếu ngày nào cũng ở nhà nấu cơm, chắc hạnh phúc c.h.ế.t mất.”
Nói xong định dùng đũa gắp thức ăn cho , Ly Anh liếc mắt một cái sắc lẹm, Nhị Ngưu ca liền đặt đũa xuống, ngượng nghịu , “Đũa của sạch mà, vẫn dùng.”
Ly Anh quét mắt qua đôi đũa của Nhị Ngưu, “Ngân Đông còn gả chồng, ngươi một tên nam nhân gắp thức ăn cho nàng ?”
Nhị Ngưu ca định gì đó, nhưng ấn tay .
Ly Anh ấn tay Nhị Ngưu ca, ánh mắt u tối rõ.
Ăn xong cơm, Nhị Ngưu ca nặng trĩu tâm sự rời .